Hồi 94: Cứu quần ni, hào kiệt ra tay

Ngay lúc đó Lệnh Hồ Xung quay người lại thấy mũi kiếm chỉ vào ngực mình. Chàng liền lớn tiếng quát:

– Này! Ngươi… ngươi… ngươi làm cái gì vậy? Ta là mệnh quan của triều đình mà ngươi dám vô lễ như vậy sao? Người đâu, bắt tên nữ ni này lại cho ta.

Mấy nữ đệ tử trẻ không nhịn được, bật cười lên. Người này ở chốn hoang sơn dã lĩnh mà còn ra oai là quan lớn thì thật là buồn cười.

Một ni cô cười nói:

– Quan gia, bọn ta có chuyện gấp, phải lên đường ngay. Phiền quan gia tránh sang một bên.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Cái gì quan gia với không quan gia? Ta đường đường là một tham tướng, ngươi phải gọi ta là tướng quân mới phải.

Bảy tám nữ đệ tử cùng cười rồi gọi:

– Tướng quân đại nhân, xin tướng quân đại nhân tránh sang một bên cho.

Lệnh Hồ Xung cười ha hả, ưỡn ngực ra chiều đắc ý. Đột nhiên chàng trượt chân té ngã. Bọn nữ đệ tử kinh hãi la hoảng:

– Cẩn thận!

Có hai người chụp được cánh tay Lệnh Hồ Xung kéo lại. Chàng trượt thêm một cái nữa mới đứng vững, liền chửi:

– Tổ mẹ nó… đường gì mà trơn quá. Lũ quan địa phương toàn là bọn ăn hại, không sai vài dân phu tu sửa con đường núi này cho tốt.

Lệnh Hồ Xung trượt chân hai cái như vậy, thân người đã đứng co ro vào chỗ lõm của vách núi.

Bọn nữ đệ tử triển khai khinh công, từng người vượt qua hắn. Có người cười nói:

– Quan địa phương nên phái tám người mang kiệu đến đây khiêng tướng quân đại nhân lên núi mới phải.

Có người nói:

– Tướng quân thì cưỡi ngựa chứ không ngồi kiệu.

Người trước nói:

– Vị tướng quân này khác quan thường, nếu cưỡi ngựa thì chỉ e bị té ngã ngay.

Lệnh Hồ Xung tức giận nói:

– Nói tầm bậy tầm bạ! Ta có bao giờ cưỡi ngựa mà bị té đâu? Tháng trước, một con hổ súc sinh đáng chết nhảy ra, ta mới từ trên ngựa lăn xuống, bị thương ở be sườn nhưng có nhằm nhò gì đâu.

Bọn nữ đệ tử cười to một trận rồi phóng lên núi nhanh như gió.

Lệnh Hồ Xung thấy một bóng người mảnh mai lướt qua, chính là Nghi Lâm. Chàng liền đi theo sau cô ta. Thế là bọn đệ tử đi phía sau bị cản lại. Tuy bước nặng nề, thở hồng hộc cứ ba bước thì trượt hết hai, vừa leo vừa trượt nhưng Lệnh Hồ Xung đi cũng khá nhanh. Một nữ đệ tử phía sau vừa cười vừa than:

– Vị tướng quân đại nhân này thật là… ôi, không biết một ngày bị té bao nhiêu lần.

Nghi Lâm quay đầu lại nói:

– Nghi Thanh sư tỉ, sư tỉ đừng thúc giục tướng quân, khiến tướng quân lật đật lại bị té ngã thật. Sườn núi này rất dốc, bị té xuống thì không phải chuyện đùa đâu.

Lệnh Hồ Xung thấy đôi mắt to của Nghi Lâm sáng lấp lánh giống như hai dòng suối biếc, một gương mặt nhỏ nhắn đẹp tuyệt trần dưới ánh trăng, sự tức giận của người thế tục trong lòng chàng tan biến hết. Lệnh Hồ Xung nhớ lại ngày chạy trốn sự truy kích của phái Thanh Thành, ở trong thành Hành Sơn cô ta ôm mình chạy đi, mình cũng từng nhìn ngắm cô. Bỗng nhiên tận đáy lòng chàng nổi lên một thứ tình cảm êm dịu. Lệnh Hồ Xung nghĩ: Trên dốc núi cao này, có bọn cường thù đại địch mai phục muốn hại cô ta, ta sẽ không màng tính mạng để bảo vệ cho cô thật an toàn.

Nghi Lâm thấy cặp mắt Lệnh Hồ Xung đờ ra, dung mạo lại xấu xí. Cô nhìn hắn khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười hiền hòa. Cô nói:

– Nghi Thanh sư tỉ, nếu vị tướng quân này trượt chân té, sư tỉ phải mau đỡ tướng quân dậy.

Nghi Thanh cười nói:

– Tướng quân nặng như vậy làm sao ta đỡ nổi.

Phái Hằng Sơn giới luật nghiêm minh, nữ đệ tử không được cười nói với người ngoài. Lệnh Hồ Xung giả bộ yếu đuối như vậy để chọc cười bọn họ, xung quanh không có trưởng bối, đi đường trong đêm tối nói cười mấy câu cũng không sao, lại tinh thần thêm phấn khởi.

Lệnh Hồ Xung tức giận nói:

– Bọn con nít các ngươi ăn nói không biết trọng khinh. Ta đường đường là tướng quân, năm xưa nơi chiến trường xông trận giết giặc, oai phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng, nếu các ngươi nhìn thấy thì hì hì, phải phục sát đất. Đường núi nhỏ nhặt này không ăn thua gì với ta, sao ta té ngã được? Thật nói năng tùy tiện… Trời ơi, không xong rồi!

Chân Lệnh Hồ Xung dường như dẫm phải một cục đá nhỏ, thân người tuột dài xuống. Hai tay chàng quơ loạn xạ trên không, mấy tên đệ tử sau lưng đều la thất thanh.

Nghi Lâm vội quay người, đưa tay ra. Lệnh Hồ Xung nắm bàn tay cô, Nghi Lâm vận kình lực nâng lên. Tay trái Lệnh Hồ Xung chống đất mới đứng vững, khuôn mặt đầy vẻ bối rối. Mấy nữ đệ tử phía sau nhịn không được, cười khanh khách. Lệnh Hồ Xung nói:

– Đôi ủng của ta đi đường núi nặng như đeo đá, nếu mang đôi giày vải như các người thì làm sao mà té. Hơn nữa, ta chỉ trượt chứ không hề té ngã, có chi đâu mà cười?

Nghi Lâm buông tay chàng ra, nói:

– Đúng vậy, tướng quân mang ủng cưỡi ngựa, đi đường núi bất tiện lắm.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tuy bất tiện nhưng oai phong vô cùng. Nếu như thường dân các ngươi, chân cứ đi giày cỏ thì còn thể diện gì nữa.

Bọn nữ đệ tử nghe Lệnh Hồ Xung sợ mất thể diện thì càng cười ầm lên. Lúc này, mấy tốp người phía sau đã đến chân núi, tốp đi đầu tiên đã lên đến đỉnh.

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng hô hoán:

– Bọn giặc cỏ bắt gà trộm chó ở đây rất nhiều, nếu các người không đề phòng thì chúng sẽ đánh người mà cướp tài vật. Các ngươi xuất gia tuy không mang theo nhiều của cải nhưng đồng tiền hóa duyên vất vả mới có được thì cũng nên cẩn thận đừng để bị chúng cướp đoạt.

Nghi Thanh cười nói:

– Đại tướng quân của chúng ta đang ở đây thì bọn tiểu tặc đó không dám động đến Thái Tuế đâu.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Này này, cẩn thận đó! Dường như ta nhìn thấy ở trên cao có đầu người lấp ló.

Một nữ đệ tử nói:

– Tướng quân thật là ba hoa, chẳng lẽ chúng ta mà sợ mấy tên giặc cỏ nhãi nhép đó sao?

Bỗng nhiên nghe hai nữ đệ tử la lên:

– Chao ôi!

Rồi lăn lông lốc xuống. Hai nữ đệ tử khác vội chạy lại đỡ; mấy nữ đệ tử phía trước cũng la lên:

– Tặc tử phóng ám khí. Cẩn thận!

Tiếng la chưa dứt, lại có người lăn xuống. Nghi Hòa la lớn:

– Mọi người cúi xuống, đề phòng ám khí.

Mọi người đều nằm phục xuống. Lệnh Hồ Xung chửi:

– Giặc cỏ to gan. Các ngươi không biết bản tướng quân đang ở đây sao?

Nghi Lâm kéo tay chàng, nói:

– Mau phục xuống đi!

Bọn nữ đệ tử phía trước lấy ám khí ra, nào tụ tiễn, thiết bồ đề lần lượt ném về phía trước. Nhưng địch nhân ẩn phục sau các mô đá, không thấy một người nào; ám khí đều rơi vào khoảng không.

Định Tĩnh sư thái nghe phía trước có địch, vội phóng người lướt qua đỉnh đầu bọn nữ đệ tử đến sau lưng Lệnh Hồ Xung; vù một tiếng bà nhảy qua đầu của chàng.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Đại cát lợi bố, xui quá, xui quá!

Rồi chàng nhổ mấy bãi nước bọt, thấy tay áo rộng thùng thình của Định Tĩnh sư thái bay phấp phới, đang đánh lên phía trước, ám khí của địch nhân bắn ra vù vù, có cái cắm vào tay áo bà, có cái bị lực đạo của tay áo đánh bay đi.

Định Tĩnh sư thái nhô lên hụp xuống mấy lần thì đã đến đỉnh núi. Bà còn đứng chưa vững đã nghe tiếng gió rất mạnh. Một cây thục đồng côn đánh xuống đầu bà. Nghe tiếng kình phong bà biết binh khí này rất nặng, không dám đón tiếp mà nghiêng người từ bên cây côn chui qua, lại thấy hai cây liễn tử chùy một trên một dưới đồng thời phóng đến, thế rất mãnh liệt. Địch nhân mai phục ở cửa ải này là ba tên cao thủ. Định Tĩnh sư thái quát:

– Đồ vô liêm sỉ.

Bà xoay tay rút trường kiếm ra, một kiếm phá song thương, gạt ra hết. Thục đồng côn lại đánh quét ngang lưng bà. Trường kiếm của Định Tĩnh sư thái đáp trên cây côn rồi thừa thế chém xuống, cây liễn tử chùy đã phóng đến vai phải của bà. Chỉ nghe bọn nữ đệ tử ở lưng chừng sườn núi la thất thanh, tiếp theo nghe tiếng ầm ầm, thì ra địch nhân trên sườn núi đẩy những tảng đá to xuống.

Bọn đệ tử phái Hằng Sơn chen nhau trên con đường nhỏ, thụp lên thụp xuống để né những tảng đá to, trong khoảnh khắc có mấy người bị đá làm bị thương. Định Tĩnh sư thái lùi lại hai bước la lên:

– Tất cả rút lui, xuống chân núi rồi hãy tính.

Bà múa kiếm chặn phía sau để cản sự truy kích của địch nhân. Lại nghe tiếng ầm ầm không dứt, đá to trên đỉnh núi không ngừng ném xuống, tiếp theo mấy tiếng binh khí giao nhau ở phía dưới, thì ra dưới chân núi cũng có địch nhân mai phục. Đợi bọn Hằng Sơn lên núi hết, phía trên phát ra tiếng động thì bọn chúng xuất hiện để chặn đường lui của họ.

Ở phía dưới truyền tin lên:

– Sư bá, bọn tặc tử cản đường công phu rất lợi hại, không xông xuống được.

Tiếp theo lại có người truyền tin lên:

– Hai vị sư tỉ bị thương rồi.

Định Tĩnh sư thái tức giận, chạy như bay xuống núi, thấy hai tên hán tử tay cầm cương đao đang bức bách hai nữ đệ tử phải lùi ngược lại. Định Tĩnh sư thái quát lên một tiếng thật to, phóng nhanh trường kiếm về phía trước, bỗng nghe vù vù hai tiếng, hai quả bát giác chùy bằng thép nguyên chất có dây xích dài từ dưới tấn công lên trước mặt Định Tĩnh sư thái. Định Tĩnh sư thái phóng trường kiếm ra gạt, một trái chùy đè xuống trường kiếm còn quả kia đập vào đỉnh đầu bà. Định Tĩnh sư thái kinh hãi: Sức người này quá mạnh!

Nếu gặp chỗ đất bằng, Định Tĩnh sư thái cũng không để tâm đến loại võ công hung dữ như vậy, bà chỉ cần triển khai công phu tiểu xảo thì có thể tấn công sang bên, nhưng đường núi chật hẹp, ngoài cách đánh chính diện ra không còn cách nào khác nữa. Hai quả bát giác thiết chùy của địch nhân múa tít như hai cái vòng đen tấn công trước mặt nên Định Tĩnh sư thái không sao triển khai kiếm thuật tinh diệu, bà đành phải từng bước từng bước lên trên núi.

Bỗng nghe phía trên có tiếng la oai oái không ngớt, lại có mấy tên đệ tử bị trúng ám khí ngã xuống. Định Tĩnh sư thái định thần lại, bà cảm thấy võ công của bọn địch nhân ở trên đỉnh núi không mạnh, dễ đối phó, liền nhảy qua đầu bọn nữ đệ tử, tiếp theo bà vượt qua đầu Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng la:

– Trời ơi, làm cái trò gì mà nhảy như gà giữa ruộng vậy? Già rồi mà còn ham vui. Ngươi nhảy qua nhảy lại trên đầu thì làm sao ta đánh bạc cho được?

Định Tĩnh sư thái vội phá vòng vây địch, chẳng để ý đến những lời của chàng. Nghi Lâm từ tốn nói:

– Xin lỗi quan gia, sư bá của tiểu ni không cố ý nhảy đâu.

Lệnh Hồ Xung lầm bầm mắng:

– Ta đã nói rồi, ở đây có giặc cỏ mà các ngươi không tin.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng: Ta chỉ thấy bọn Ma giáo mai phục trên đỉnh núi, thì ra dưới chân núi cũng có bọn cao thủ mai phục, người phái Hằng Sơn tuy đông nhưng tụ tập trên sơn đạo nhỏ hẹp này thì làm sao triển khai thủ cước được, đại sự thật không may.

Định Tĩnh sư thái lên đến đỉnh núi bỗng thấy bóng một cây trượng thấp thoáng đánh xuống, thì ra địch nhân điều động những tay hảo thủ trấn ở đây. Định Tĩnh sư thái nghĩ: Nếu hôm nay ta không xông phá vòng vây này dẫn bọn đệ tử ra ngoài thì e rằng phải bỏ mạng nơi đây.

Bà né người tránh, tay phóng trường kiếm chênh chếch ra, thân người cách thiền trượng không quá mấy tấc, thoáng một cái, cả người và kiếm đã phóng về phía trước. Bà vội đâm vào gã đầu đà mập ú sử thiền trượng. Chiêu kiếm này có thể nói cực kỳ nguy hiểm, là cách đánh liều mạng hai bên cùng bị thương. Gã đầu đà không kịp đề phòng, không kịp thu thiền trượng lại, choang nhẹ một tiếng, trường kiếm đã đâm vào sườn gã.

Gã đầu đà vô cùng kinh hãi la thất thanh. Gã đánh ra một quyền, trường kiếm của Định Tĩnh sư thái bị gãy làm đôi, máu từ tay gã chảy ra bê bết.

Định Tĩnh sư thái gọi:

– Mau lên đây đưa kiếm cho ta!

Nghi Hòa phi thân lên, đưa ngang kiếm nói:

– Sư bá, kiếm đây.

Định Tĩnh sư thái quay người nhận lấy, một cây liễn tử thương đâm chênh chếch về phía Nghi Hòa, một cây liễn tử thương khác đâm về phía Định Tĩnh sư thái. Nghi Hòa đành vung kiếm lên gạt đỡ, người sử liễn tử thương tiến đến bức Nghi Hòa phải lùi xuống núi, trường kiếm không sao đưa đến tay Định Tĩnh sư thái.

Phía trên có ba người xông ra, hai người sử đao, một người sử một đôi phán quan bút vây quanh Định Tĩnh sư thái. Định Tĩnh sư thái múa tít song chưởng, sử Thiên trường chưởng pháp phái Hằng Sơn, xuyên qua xuyên lại giữa bốn cây binh khí. Định Tĩnh sư thái tuổi gần lục tuần, nhưng thân thủ mau lẹ không thua gì thời còn trẻ. Bốn tên hảo thủ Ma giáo hợp lực vây đánh cũng không làm gì được một lão ni tay không.

Nghi Lâm kinh hãi la khẽ:

– Trời ơi, phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:

– Mấy tên giặc cỏ này đâu thành vấn đề, tránh đường, tránh đường, bổn tướng quân muốn đi lên bắt giặc cỏ.

Nghi Lâm vội nói:

– Đừng đi! Chúng không phải là giặc cỏ, toàn là người võ công cao cường, quan gia lên trên thì bọn chúng giết ngay.

Lệnh Hồ Xung vỗ ngực, hiên ngang nói:

– Giữa thanh thiên bạch nhật…

Chàng ngửng đầu lên, thấy trời chưa sáng, không thể nói “thanh thiên bạch nhật” được, nhưng cũng lờ đi, tiếp tục nói:

– Mấy tên giặc cỏ này chặn đường cướp của, ăn hiếp hạng nữ lưu, hừ hừ, chẳng lẽ bọn bay không sợ vương pháp sao?

Nghi Lâm nói:

– Bọn tiểu ni đâu phải hạng nữ lưu bình thường, địch nhân cũng không phải là giặc cỏ chặn đường cướp của…

Lệnh Hồ Xung khoa chân bước lên trước, chen người vào bọn nữ đệ tử mà đi. Bọn nữ đệ tử đành phải nép vào vách đá nhường cho chàng bước qua.

Lệnh Hồ Xung lên đến đỉnh núi, đưa tay rút yêu đao ra. Chàng rút một hồi lâu, giả bộ như rút không được bèn chửi:

– Tổ mẹ nó, cây đao này thật là bực mình, lúc người ta cần gấp thì lại rỉ sét. Đao của tướng quân bị rỉ sét sao bắt giặc được đây?

Nghi Hòa đang vung kiếm đấu kịch liệt với hai tên Ma giáo, liều mạng trấn giữ sơn đạo, nghe Lệnh Hồ Xung ở sau lưng lải nhải vì đao bị rỉ sét không rút ra được, bà vừa bực mình vừa buồn cười bèn la lên:

– Mau tránh ra, ở đây nguy hiểm lắm.

Bà ta la câu này, hơi bị phân tâm, cây liễn tử thương đâm soạt một tiếng suýt trúng vào vai bà.

Nghi Hòa lùi nửa bước, người đó lại vung thương phóng tới.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Phải rồi, phải rồi! Giặc cỏ to gan không thấy bổn tướng quân ở đây sao?

Chàng lạng người qua cản trước mặt Nghi Hòa. Gã hán tử sử liễn tử thương sửng sốt, lúc này trời đã hừng sáng, thấy sắc phục của chàng đúng là mệnh quan triều đình, gã liền dừng thương không đánh nữa, chỉ mũi thương vào ngực Lệnh Hồ Xung quát:

– Ngươi là ai? Vừa rồi ở dưới la lối om sòm có phải là cẩu quan ngươi không?

Lệnh Hồ Xung chửi:

– Tổ mẹ ngươi, ngươi dám gọi ta là cẩu quan hả? Ngươi mới là cẩu tặc, ở đây chặn đường cướp của. Bổn tướng quân đến đây mà các ngươi còn không cút đi thật coi trời bằng vung. Bổn tướng quân bắt các ngươi đem đến huyện nha môn, đánh cho mỗi tên năm mươi trượng vọt cứt té đái phải kêu cha gọi mẹ mới thỏa lòng.

Gã hán tử sử thương không muốn giết mệnh quan triều đình sợ phiền phức, liền chửi:

– Mẹ kiếp đồ thúi tha mau cút đi! Ở đây mà nói bậy nói bạ nữa thì lão tử sẽ đâm xuyên ba lỗ lên người cẩu quan ngươi đó.

Lệnh Hồ Xung thấy Định Tĩnh sư thái nhất thời chưa đến nỗi thất bại mà bọn Ma giáo cũng không ném ám khí, lăn đá nữa. Chàng lớn tiếng quát:

– Bọn giặc cỏ to gan, mau quỳ xuống khấu đầu trước bổn tướng quân. Bọn bay có mẹ già tám chục tuổi thì ta có thể giảm tội cho, nếu không thì, hừ hừ, ta sẽ đem cái đầu bọn các ngươi chém đứt từng cái, từng cái một…

Bọn đệ tử phái Hằng Sơn nghe nói vậy đều chau mày lắc đầu. Họ thầm nghĩ:

– Hắn bị điên rồi.

Nghi Hòa bước lên một bước, cầm kiếm hộ vệ, nếu địch nhân phóng thương đâm Lệnh Hồ Xung thì cô sẽ vung kiếm gạt đỡ.

Lệnh Hồ Xung lại cố rút yêu đao ra rồi chửi:

– Tổ mẹ nó, lúc lâm trận cấp bách thì thanh bảo đao tổ truyền này lại han rỉ. Hừ, bảo đao này của bổn tướng mà không bị sét rỉ thì bọn giặc cỏ các ngươi có mười cái đầu cũng bị chém rụng hết.

Gã hán tử sử thương cười hô hố, quát:

– Cút mau!

Gã vung thương nhắm đánh vào hông Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung giật mạnh một cái, cả đao lẫn vỏ đều bị giật xuống. Chàng la lên:

– Trời ơi!

Rồi lao người về trước, ngã nhào xuống. Nghi Hòa la lên:

– Cẩn thận!

Lúc Lệnh Hồ Xung trượt chân té, yêu đao đã phóng ra, đầu vỏ đao điểm trúng yếu huyệt trên lưng gã hán tử sử thương. Gã hán tử chưa hừ được một tiếng thì đã mềm nhũn ra, té lăn xuống đất.

Lệnh Hồ Xung ngã bịch xuống rồi lồm cồm bò dậy, hứ một tiếng rồi nói:

– A ha! Ngươi cũng bị té. Mọi người thấy đó, lão tử đâu có sao, chúng ta đánh tiếp đi.

Nghi Hòa túm lấy gã hán tử hất về phía sau, thầm nghĩ: Có một con tin trong tay, cục diện có lợi thế hơn một chút.

Ba người trong Ma giáo xông đến muốn cứu đồng môn. Lệnh Hồ Xung la lên:

– A ha, đâu có dễ như vậy, ta phải bắt hết bọn giặc cỏ các ngươi.

Lệnh Hồ Xung vung yêu đao lên, chỉ Đông đánh Tây, sử toàn những chiêu kiếm không theo chương pháp. Độc Cô cửu kiếm vốn không có chiêu số, cách chàng sử đao rất thoải mái, ưu nhã nhưng chậm chạp vụng về mà oai lực mạnh đến kỳ lạ. Yếu điểm của nó ở kiếm ý chứ không phải chiêu thức. Lệnh Hồ Xung không giỏi về điểm huyệt hay đả huyệt, lúc đang đấu kịch liệt khó mà nhận ra chuẩn xác huyệt đạo đối phương, nhưng kiếm pháp tinh diệu cộng với nội lực hùng hậu tuy không đâm trúng yếu điểm nhưng đâm nghiêng huyệt đạo thì địch nhân cũng chịu không nổi. Chàng cứ tiện tay đâm ra thì người đó té ngã.

Bỗng thấy bước chân Lệnh Hồ Xung loạng choạng xiêu vẹo, chàng cầm luôn cả yêu đao lẫn vỏ đao múa loạn xạ. Đột nhiên Lệnh Hồ Xung không dừng chân kịp, va vào một tên Ma giáo, soạt một tiếng, đầu vỏ đao đâm trúng bụng dưới của tên đó. Gã chỉ kịp thở dốc một hơi dài, nhũn ra té xuống. Lệnh Hồ Xung la lên:

– Trời ơi!

Rồi nhảy lùi ra sau, chuôi đao của chàng đánh trúng vào vai một người đứng phía sau, người đó liền té nhào xuống, lăn long lóc dưới đất. Lệnh Hồ Xung bị vấp lên người gã, chàng chửi:

– Tổ mẹ nó!

Lệnh Hồ Xung xông về phía trước, vỏ đao lại đâm trúng một tên Ma giáo sử đao. Tên này là một trong ba hảo thủ vây đánh Định Tĩnh sư thái, lưng gã bị đánh trúng, đơn đao rớt khỏi tay bay đi. Định Tĩnh sư thái thừa cơ vung chưởng, đánh trúng ngực gã. Gã thổ huyết, chắc khó sống nổi.

Lệnh Hồ Xung la lên:

– Cẩn thận, cẩn thận!

Chàng liền lui mấy bước, lưng va vào người sử phán quan bút. Gã này giơ bút lên nhắm điểm vào lưng Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung quờ quạng, xông về phía trước, vỏ đao của chàng lao đến thì lại có hai tên Ma giáo bị đâm ngã xuống đất. Gã sử phán quan bút vội lao nhanh về phía chàng, Lệnh Hồ Xung la to:

– Chết mẹ rồi!

Chàng liền co giò chạy, gã cũng vắt chân đuổi theo. Đột nhiên Lệnh Hồ Xung dừng bước khom người xuống, chuôi đao của chàng dưới nách lộ ra một nửa. Gã đó vạn lần không ngờ đối phương đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại, tuy võ công gã cao cường nhưng biến chiêu không kịp, trong lúc chạy vội chỗ giữa ngực và bụng của gã bị chuôi đao Lệnh Hồ Xung thúc trúng. Mặt gã lộ ra vẻ rất sửng sốt, đối với chuyện vừa rồi dường như gã không tin là sự thật, người gã từ từ mềm ra rồi ngã xuống.

Lệnh Hồ Xung quay người thấy trận chiến đã ngưng lại. Bọn đệ tử phái Hằng Sơn đã lên đỉnh núi gần được phân nửa, đang đứng đối diện với bọn Ma giáo, những đệ tử còn lại thì đang tức tốc chạy lên. Lệnh Hồ Xung lớn tiếng nói:

– Đồ giặc cỏ, thấy bổn tướng quân ở đây sao không mau quỳ xuống đầu hàng. Thật kỳ cục.

Lệnh Hồ Xung múa vỏ đao, quát một tiếng rồi xông vào đám Ma giáo. Bọn Ma giáo liền tấn công, đao thương giao nhau. Bọn đệ tử phái Hằng Sơn muốn lên tương trợ, nhưng thấy Lệnh Hồ Xung la to:

– Lợi hại, lợi hại! Bọn giặc cỏ này thật hung hãn.

Lệnh Hồ Xung chạy ra khỏi đám đông, chân bước nặng nề, lúc chạy thì quờ quạng, té bịch một cái. Chàng vung vỏ đao lên đánh trúng trán mình, muốn ngất đi. Nhưng mỗi lần vào ra trong đám Ma giáo thì hắn đã đâm mấy tên hảo thủ.

Song phương thấy Lệnh Hồ Xung như vậy, không khỏi trố mắt kinh ngạc.

Nghi Thanh và Nghi Hòa cùng chạy đến gọi:

– Tướng quân, tướng quân có sao không?

Lệnh Hồ Xung nhắm nghiền hai mắt, giả đò bất tỉnh.

Một lão già cầm đầu bọn Ma giáo thấy trong khoảnh khắc mà phe lão bị chết một người, còn mười một người bị viên quan điên khùng này đánh ngã. Vừa rồi lão thấy hắn xông trận, chính lão đã liên tục xuất chiêu cầm nã nhưng lại suýt bị vỏ đao của hắn điểm trúng tay. Cái mũi da của vỏ đao điểm không trúng huyệt đạo nhưng thế điểm rất lợi hại, phương vị cổ quái, bình sinh lão chưa bao giờ thấy qua. Võ công của người này cao cường không biết đến đâu mà lường. Lại thấy phe mình có năm người bị hắn điểm ngã đã bị phái Hằng Sơn bắt giữ, bất luận thế nào phe lão cũng không đối phó được. Lão liền lớn tiếng nói:

– Định Tĩnh sư thái, bọn đệ tử của ngươi bị trúng ám khí, có cần thuốc giải không?

Định Tĩnh sư thái thấy mấy tên đệ tử của bà bị trúng ám khí đang hôn mê bất tỉnh, máu nơi vết thương chảy ra đều màu đen. Bà biết ám khí có tẩm chất kịch độc, vừa nghe lão nói câu này liền biết rõ ý của lão, bèn nói:

– Đem thuốc giải đến để đổi lấy người.

Lão già gật đầu nói nhỏ mấy câu. Một tên Ma giáo cầm một bình sứ đi đến trước mặt Định Tĩnh sư thái cúi người đưa lên. Định Tĩnh sư thái nhận bình sứ, gằn giọng nói:

– Nếu thuốc giải có công hiệu, sẽ thả người.

Lão già nói:

– Định Tĩnh sư thái phái Hằng Sơn chắc không phải là người nói rồi nuốt lời.

Lão huơ tay một cái. Bọn Ma giáo khiêng những người bị thương và xác chết cùng đi theo hướng Tây xuống núi, trong khoảnh khắc tất cả đi hết không còn người nào.

Lệnh Hồ Xung từ từ tỉnh lại, hắn la lên:

– Đau quá!

Rồi liền đưa tay sờ lên trán, chỗ bị đánh sưng lên một cục. Hắn ngạc nhiên hỏi:

– Hừ, mấy tên giặc cỏ đâu rồi? Chúng đi đâu hết rồi?

Nghi Hòa cười khúc khích, nói:

– Vị tướng quân này thật kỳ lạ, cổ quái. Vừa rồi may mà tướng quân xông trận, đánh tán loạn, mấy tên giặc cỏ bị tướng quân hù dọa phải lui hết.

Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:

– Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Đại tướng quân xuất mã, quả nhiên oai phong lẫm liệt. Bọn giặc cỏ cúp đuôi chạy tán loạn, úi chao…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.