Hướng Vấn Thiên dắt tay Lệnh Hồ Xung đi vào rặng liễu âm u, cách Mai trang đã xa mới cười nói:
– Vô hình kiếm pháp trên đàn của đại trang chủ phát ra vô cùng lợi hại. Huynh đệ, tại sao huynh đệ lại thủ thắng được?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Thì ra đại ca đã biết hết rồi. May mà nội lực của tiểu đệ mất hết, nếu không thì e rằng bây giờ tính mạng của tiểu đệ không còn. Đại ca, đại ca có thù oán gì với bốn vị trang chủ này?
Hướng Vấn Thiên đáp:
– Không có thù oán gì cả. Ta chưa bao giờ gặp mặt họ, làm gì có thù oán được?
Bỗng nghe có người gọi:
– Đồng huynh, Phong huynh, xin mời hai vị quay lại.
Lệnh Hồ Xung quay người lại, thấy Đan Thanh tiên sinh chạy nhanh đến, tay cầm chén rượu, rượu còn hơn nửa chén. Lão nói:
– Phong huynh đệ, ta có nửa bình Trúc diệp thanh cất hơn một trăm năm, nếu Phong huynh đệ không nếm thử thì thật là đáng tiếc.
Lão nói rồi đưa chén rượu qua. Lệnh Hồ Xung đón nhận chén rượu, thấy rượu xanh biếc như ngọc Phỉ thúy, nhìn không thấy đáy, hương rượu rất thuần hậu. Hắn khen:
– Quả là hảo tửu!
Lệnh Hồ Xung uống một hớp, khen:
– Ngon quá!
Rồi liền uống liên tục bốn hớp. Nửa chén rượu cạn sạch. Lệnh Hồ Xung nói:
– Rượu này khinh linh hậu trọng, mới uống nghe nhẹ nhàng nhưng sau thì đậm đà, đúng là rượu ngon hạng nhất ở Triết Giang, Dương Châu.
Đan Thanh tiên sinh hớn hở nói:
– Đúng vậy. Rượu ngon danh tiếng này là vật báu trấn tự ở Kim Sơn tự tỉnh Triết Giang, tất cả có sáu bình. Một vị đại hòa thượng ở trong chùa giữ giới, không uống rượu mới tặng cho ta một bình. Ta uống hết nửa bình thì không nỡ uống nữa. Phong huynh đệ, ta còn có mấy thứ rượu ngon, mời Phong huynh đệ trở lại bình phẩm một chút được chăng?
Lệnh Hồ Xung đối với Giang Nam tứ hữu có mối thiện cảm, thêm nữa là có rượu ngon để uống làm sao mà không thích. Chàng quay lại nhìn Hướng Vấn Thiên dọ ý của lão. Hướng Vấn Thiên nói:
– Huynh đệ, tứ trang chủ mời huynh đệ đi uống rượu, vậy huynh đệ cứ đi đi, còn ta thì tam trang chủ và tứ trang chủ gặp mặt đã không ưa rồi. Thì ta… hi hi… hi hi…
Đan Thanh tiên sinh cười nói:
– Ta bực mình Đồng huynh bao giờ? Cùng đi, cùng đi. Đồng huynh là bằng hữu của Phong huynh đệ, ta cũng mời Đồng huynh uống rượu.
Hướng Vấn Thiên chưa kịp từ chối thì tay trái của Đan Thanh tiên sinh đã nắm tay lão, còn tay phải nắm tay Lệnh Hồ Xung, cười nói:
– Đi, đi! Đi uống vài bát rượu nữa!
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Lúc bọn mình cáo từ, vị tứ trang chủ này đối với Hướng đại ca rất không thân thiện, làm sao bỗng nhiên tha thiết mời đại ca trở lại? Chẳng lẽ lão không quên được bức thư họa ở trong bao trên lưng Hướng đại ca, định bày ra âm mưu khác lấy cho bằng được ư?
Ba người trở lại Mai trang. Ngốc Bút Ông đứng chờ ở cửa, vui mừng reo lên:
– Phong huynh đệ quay lại rồi. Hay quá, hay quá!
Bốn người trở về kỳ thất. Đan Thanh tiên sinh rót mấy thứ rượu ngon ra cùng ẩm xướng với Lệnh Hồ Xung, còn Hắc Bạch Tử vẫn không lộ diện.
Trời đã sắp tối, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh dường như đang đợi một người nào đó, cứ liếc mắt nhìn ra cửa hoài. Hướng Vấn Thiên cáo từ mấy lần mà hai lão vẫn cố giữ lại. Lệnh Hồ Xung không thèm để ý, chỉ uống rượu. Hướng Vấn Thiên ngẩng nhìn trời, cười nói:
– Nhị vị trang chủ, nếu không cho bọn tại hạ ăn cơm thì tại hạ phải chết đói mất thôi.
Ngốc Bút Ông nói:
– Phải, phải!
Lão lớn tiếng gọi:
– Đinh quản gia, mau bày tiệc ra!
Đinh Kiên ở ngoài cửa đáp dạ. Giữa lúc này, cánh cửa phòng bị đẩy vào, Hắc Bạch Tử đi vào nói với Lệnh Hồ Xung:
– Phong huynh đệ, tệ trang còn có một vị bằng hữu muốn thỉnh giáo kiếm pháp của Phong huynh đệ.
Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh nghe nói như vậy, cùng nhảy lên hớn hở nói:
– Đại ca đồng ý rồi ư?
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Người đó tỉ kiếm với mình, cần phải được sự đồng ý của đại trang chủ. Bọn họ giữ mình lại ở đây, dường như nhị trang chủ đang thương lượng với đại trang chủ . Phải năn nỉ lâu như vậy, đại trang chủ mới đồng ý. Vậy nếu người này không phải là con cháu hậu bối của đại trang chủ thì cũng là môn hạ của lão. Chẳng lẽ kiếm pháp của người đó còn cao minh hơn cả đại trang chủ ư?
Lệnh Hồ Xung liền chuyển đổi ý nghĩ, la thầm: Chao ôi, không xong rồi! Bọn họ biết nội lực của ta không còn, họ muốn giữ thể diện nên không tiện ra tay. Nhưng nếu phái một tên hậu bối hoặc thuộc hạ đến động thủ với ta, tỉ thí nội lực với ta, há không phải lấy tính mạng ta ngay lập tức ư?
Nhưng chàng liền nghĩ lại: Bốn vị trang chủ đều là bậc anh hùng quang minh lỗi lạc, làm sao có thể có hành vi đê hèn như vậy? Nhưng tam trang chủ và tứ trang chủ lại mê hai bức thư họa như điên, còn nhị trang chủ vẻ mặt lạnh lùng im lặng, nhưng đối với những thế cờ chưa được đến tay thì không cam tâm. Vì những bức thư họa và các nước cờ mà làm hạ sách này, cũng không phải là chuyện vô lý. Nếu có người dùng nội lực đả thương ta thật, thì ta dùng kiếm pháp đả thương những chỗ yếu hại của hắn trước.
Hắc Bạch Tử nói:
– Phong thiếu hiệp, làm phiền Phong thiếu hiệp một lần nữa.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Nếu lấy công phu thật mà luận thì ngay cả tam trang chủ, tứ trang chủ, vãn bối cũng không phải là đối thủ, đừng nói chi đến đại trang chủ, nhị trang chủ. Bốn vị tiền bối ở Cô Sơn Mai trang võ công trác tuyệt, chỉ vì thích rượu hợp tính với vãn bối cho nên mới tình nguyện nhân nhượng đủ điều. Một chút kiếm thuật thô thiển của vãn bối, thật không dám phô trương cái dở ra nữa.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Phong huynh đệ, võ công của người đó đương nhiên là cao hơn Phong huynh đệ, nhưng Phong huynh đệ không cần phải sợ. Người đó…
Hắc Bạch Tử chặn lời nói của lão lại. Lão nói:
– Trong tệ trang còn có một vị tiền bối danh gia tinh thâm kiếm thuật. Người đó nghe nói kiếm pháp của Phong thiếu hiệp tinh thâm như vậy, nhất định đòi so tài mấy chiêu, hy vọng Phong thiếu hiệp hãy tỉ đấu thêm một trận nữa.
Lệnh Hồ Xung nghĩ tỉ đấu thêm một trận nữa, không chừng bị ép buộc phải đả thương người và gây thù hận với bọn Giang Nam tứ hữu. Chàng bèn nói:
– Bốn vị trang chủ đối đãi với vãn bối rất tốt, nếu tỉ đấu thêm một trận nữa, không biết vị tiền bối này tính tình thế nào. Nếu làm náo động thì không vui khi chia tay, hoặc giả vãn bối bị thương ở dưới kiếm của tiền bối này há không phải là tổn thương hòa khí ư?
Đan Thanh tiên sinh cười nói:
– Không sao, sẽ… sẽ không…
Hắc Bạch Tử lại cướp lời nói:
– Bất luận thế nào, bốn huynh đệ ta cũng không trách Phong thiếu hiệp đâu.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Thôi được, tỉ thí thêm một trận nữa có sao đâu? Ta có một chút việc không thể chậm trễ được, phải đi ngay. Phong huynh đệ, chúng ta sẽ gặp nhau ở phủ Gia Hưng.
Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh đồng nói:
– Đồng huynh đi trước sao được?
Ngốc Bút Ông nói:
– Trừ phi Đồng huynh để thư pháp của Trương Húc lại.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Sau khi Phong thiếu hiệp thua thì đi đâu tìm Đồng huynh để lấy thư họa, kỳ phổ? Không được, không được. Đồng huynh nán lại một chút. Đinh quản gia, mau bày tiệc ra!
Hắc Bạch Tử nói:
– Phong thiếu hiệp, ta đưa thiếu hiệp đi. Đồng huynh, mời Đồng huynh dùng cơm trước, bọn tại hạ đi một chút thì sẽ quay lại với Đồng huynh.
Hướng Vấn Thiên lắc đầu lia lịa nói:
– Trận tỷ đấu này các vị quyết chí thủ thắng. Phong huynh đệ của tại hạ tuy kiếm pháp tinh thâm, nhưng thiếu kinh nghiệm lâm địch. Các vị lại biết nội lực của Phong huynh đệ đã mất, nếu tại hạ không đứng bên lược trận, dù cuộc tỉ thí này bị thua thì lòng cũng không cam phục.
Hắc Bạch Tử nói:
– Đồng huynh nói vậy là có dụng ý gì? Chẳng lẽ bọn ta lừa dối sao?
Hướng Vấn Thiên nói:
– Bốn vị trang chủ ở Cô Sơn Mai trang là người hào kiệt, tại hạ ngưỡng mộ oai danh đã lâu, dĩ nhiên vô cùng tin tưởng. Nhưng Phong huynh đệ phải đi tỉ kiếm với người khác, tại hạ thực không biết ở trong Mai trang ngoài bốn vị trang chủ ra lại có một vị cao nhân nào khác. Xin hỏi nhị trang chủ, người này là ai? Nếu tại hạ biết người này cũng như bốn vị trang chủ, cũng là anh hùng hiệp sĩ quang minh lỗi lạc thì tại hạ mới an lòng.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Võ công danh vọng của vị tiền bối này so với bốn huynh đệ của ta còn cao hơn, thật không thể một lúc mà nói được.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Trong võ lâm, người có danh vọng tương đương với bốn vị trang chủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, chắc tại hạ cũng biết tên người đó.
Ngốc Bút Ông nói:
– Tên của người này không tiện nói cho Đồng huynh nghe được.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Vậy tại hạ nhất định phải ở bên cạnh xem tỉ kiếm, nếu không thì cuộc so tài này phải hủy bỏ thôi.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Sao Đồng huynh cố chấp quá vậy? Ta thấy Đồng huynh lâm trận thì có hại cho Đồng huynh chớ không có lợi. Người này ẩn cư đã lâu, không thích người ngoài nhìn thấy diện mạo của y.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Vậy sao Phong huynh đệ tỉ kiếm với người đó được?
Hắc Bạch Tử nói:
– Cả hai bên đều trùm đầu lại, chỉ để lộ hai mắt thì ai cũng không nhìn ra được ai.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Bốn vị trang chủ cũng trùm đầu luôn ư?
Hắc Bạch Tử nói:
– Đúng vậy! Tính khí của người này rất cổ quái, nếu không thì người đó không động thủ.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Vậy thì tại hạ trùm đầu luôn là được rồi.
Hắc Bạch Tử do dự một lúc mới nói:
– Đồng huynh đã cố chấp muốn đến tận nơi xem tỉ đấu thì cũng được thôi, nhưng xin Đồng huynh phải đồng ý một chuyện là từ đầu đến cuối trận Đồng huynh không được lên tiếng.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Giả câm thì đâu có khó gì?
Hắc Bạch Tử liền dẫn đường, Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung đi theo sau, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh đi sau cùng. Lệnh Hồ Xung thấy lão đi theo lối cũ thẳng đến nơi đại trang chủ ở. Đến ngoài cầm đường của đại trang chủ, Hắc Bạch Tử gõ nhẹ lên cửa ba tiếng rồi đẩy cửa vào. Thấy trong phòng có một người đầu trùm khăn đen, nhìn y phục biết là Hoàng Chung Công. Hắc Bạch Tử đến trước lão, cúi đầu kề tai lão nói nhỏ mấy câu. Hoàng Chung Công lắc đầu nói nhỏ vài câu, rõ ràng lão không muốn Hướng Vấn Thiên tham dự cuộc đấu. Hắc Bạch Tử gật đầu quay người lại nói:
– Đại ca ta e rằng tỉ kiếm là chuyện nhỏ nhưng làm tức giận vị bằng hữu này là chuyện lớn. Chuyện tỉ kiếm phải bãi bỏ thôi.
Năm người cúi người về phía Hoàng Chung Công hành lễ rồi cáo từ, đi ra. Đan Thanh tiên sinh càu nhàu:
– Đồng huynh, con người của Đồng huynh thật cổ quái, chẳng lẽ Đồng huynh sợ bọn ta cùng về hùa ăn hiếp Phong huynh đệ sao? Đồng huynh đòi phải đến đứng bên cạnh xem xét cuộc tỉ kiếm khiến chuyện này biến thành mây khói, há không phải khiến người ta cụt hứng ư?
Ngốc Bút Ông nói:
– Nhị ca phải tốn nhiều hơi sức mới xin được đại ca đồng ý, vậy mà Đồng huynh lại cứ quấy rối hoài.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Thôi được, thôi được! Tại hạ nhường một bước không xem trận tỉ đấu này nữa. Nhưng các vị phải công bằng, không được ăn hiếp Phong huynh đệ của tại hạ.
Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh vui mừng cùng nói:
– Đồng huynh coi bọn ta là hạng người thế nào? Có lý nào bọn tại hạ lại ăn hiếp Phong thiếu hiệp?
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Tại hạ ở trong kỳ thất đợi. Phong huynh đệ, bọn họ úp úp mở mở không biết sắp giở trò gì, huynh đệ phải thật tỉnh táo, vạn lần cẩn thận.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Trong Mai trang toàn là những bậc cao nhân ẩn sĩ, nào có người làm chuyện gian dối đâu?
Đan Thanh tiên sinh cười nói:
– Đúng vậy, Phong thiếu hiệp đâu giống như Đồng huynh, cứ lấy bụng tiểu nhân đo lòng người quân tử.
Hướng Vấn Thiên đi vài bước thì quay đầu lại ngoắc tay nói:
– Phong huynh đệ, huynh đệ qua đây. Ta phải dặn dò huynh đệ vài câu, đừng để mắc bẫy của người ta.
Đan Thanh tiên sinh cười cười, không thèm để ý. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Hướng đại ca quá cẩn thận. Ta đâu phải đứa trẻ lên ba, muốn gạt ta đâu có dễ.
Lệnh Hồ Xung liền đi đến gần Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên nắm tay Lệnh Hồ Xung, chàng cảm thấy trong tay mình có một cuộn giấy. Lệnh Hồ Xung nắm chặt thì cảm thấy trong cuộn giấy đó có vật gì rất cứng. Hướng Vấn Thiên cười hi hi, kéo chàng đến gần rồi nói nhỏ vào tai:
– Sau khi huynh đệ gặp người đó thì đến gần nắm tay người đó, làm ra vẻ thân mật rồi đem cuộn giấy này nhét vào tay người đó. Chuyện này có quan hệ rất trọng đại, không được sơ suất. Ha ha, ha ha!
Lúc lão nói mấy câu này giọng rất trịnh trọng, nhưng vẻ mặt vẫn hớn hở thản nhiên. Sau cùng lão cười ha hả, thái độ và lời nói của lão chẳng có liên can gì với nhau cả.
Bọn Hắc Bạch Tử ba người đều cho rằng lão mỉa mai châm biếm mình. Đan Thanh tiên sinh nói:
– Có gì đâu mà đáng cười? Phong thiếu hiệp cố nhiên kiếm pháp cao minh nhưng Đồng huynh kiếm pháp thế nào bọn ta chưa được thỉnh giáo.
Hướng Vấn Thiên cười nói:
– Kiếm pháp của tại hạ bình thường thôi, không cần phải thỉnh giáo thỉnh giếc gì cả. Hướng Vấn Thiên nói xong, nghênh ngang đi ra ngoài. Đan Thanh tiên sinh cười nói: – Hay lắm, chúng ta lại đi gặp đại ca.
Bốn người cùng đi vào cầm thất của Hoàng Chung Công.
Hoàng Chung Công không ngờ bọn họ quay lại nên lão đã bỏ khăn trùm đầu ra rồi. Hắc Bạch Tử nói:
– Đại ca, vị Đồng huynh đó cuối cùng đã thuyết phục được. Lão đã đồng ý không đi xem cuộc tỉ thí.
Hoàng Chung Công nói:
– Được!
Lão cầm bao vải đen trùm lên đầu. Đan Thanh tiên sinh mở rương gỗ lấy một tấm vải đen đưa cho Lệnh Hồ Xung rồi nói:
– Cái này của ta, Phong thiếu hiệp trùm đi. Đại ca, tiểu đệ mượn cái bao gối của đại ca để dùng.
Lão đi vào nội thất, một lúc sau đi ra với cái đầu đã trùm một cái bao gối màu xanh, trên bao gối khoét hai lỗ tròn để lộ ra hai con mắt sáng quắc.
Hoàng Chung Công gật đầu nói với Lệnh Hồ Xung:
– Lát nữa tỉ thí, cả hai vị đều sử kiếm gỗ, khỏi phải dùng đến nội lực để Phong huynh đệ không bị thiệt thòi.
Lệnh Hồ Xung vui mừng nói:
– Vậy thì tốt quá.
Hoàng Chung Công nhìn Hắc Bạch Tử nói:
– Nhị đệ, nhị đệ cầm theo hai thanh kiếm gỗ.
Hoàng Chung Công nói với Lệnh Hồ Xung:
– Phong huynh đệ, trận tỉ thí này bất luận ai thắng ai bại, xin huynh đệ đừng tiết lộ ra ngoài.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chuyện này đương nhiên phải vậy. Vãn bối đã nói trước rồi, vãn bối đến Mai trang không phải để cầu danh có lý đâu lại nói vớ vẩn ra ngoài? Huống chi vãn bối nắm phần bại nhiều hơn phần thắng, cũng đâu có gì để nói.
Hoàng Chung Công nói:
– Cũng chưa chắc như vậy. Nhưng lão phu tin Phong huynh đệ là người thủ tín, chắc không tiết lộ ra ngoài. Từ bây giờ tất cả chuyện gì nghe thấy được, xin Phong huynh đệ cũng đừng nói với ai một câu, ngay cả đến Đồng huynh cũng không thể nói. Chuyện này huynh đệ làm được không?
Lệnh Hồ Xung ngần ngừ nói:
– Ngay cả Đồng đại ca cũng không thể nói ư? Sau cuộc tỉ kiếm, dĩ nhiên Đồng huynh muốn hỏi những việc đã qua. Nếu vãn bối mà im miệng không nói thì không khỏi lỗi đạo bằng hữu.
Hoàng Chung Công nói:
– Đồng huynh là người lão luyện trên giang hồ, biết Phong huynh đệ đã hứa với lão phu, bậc trượng phu lời hứa nặng hơn ngàn vàng, không thể nuốt lời được, đương nhiên cũng không đến nỗi o ép huynh đệ phải khó xử đâu.
Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:
– Tiền bối nói cũng phải, vãn bối xin hứa.
Hoàng Chung Công cung tay nói:
– Đa tạ hậu ý của Phong huynh đệ, xin mời huynh đệ.
Lệnh Hồ Xung quay người toan đi ra ngoài. Nào ngờ Đan Thanh tiên sinh chỉ vào nội thất nói:
– Ở trong này.
Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, rất ngạc nhiên nghĩ: Sao ở bên trong nội thất? Nhưng chàng liền hiểu ra: A, phải rồi, người tỉ kiếm với mình là một phụ nữ, không chừng là phu nhân hoặc cơ thiếp của đại trang chủ. Vì vậy bọn họ kiên quyết không để Hướng đại ca đứng bên xem, đã không muốn bà ta thấy tướng mạo của mình, lại cũng không cho mình thấy được mặt mũi thật của bà ta, đương nhiên là có ý phân biệt nam nữ. Đại trang chủ cứ dặn dò, bắt mình không được nói cho người khác, ngay cả Hướng đại ca cũng không thể nói. Nếu không phải là chuyện người khuê các thì hà tất phải trịnh trọng như vậy?
Lệnh Hồ Xung nghĩ được vấn đề này thì bao nhiêu mối nghi ngờ đều thông suốt. Chàng vừa bóp mạnh cuộn giấy trong tay và vật cứng nhỏ trong đó, thầm nghĩ: Xem ra Hướng đại ca đã bố trí mọi việc, lo xa tính trước, chẳng qua là muốn tìm cách gặp mặt người phụ nữ này. Đại ca tự biết không thể gặp được bà ta, nên muốn mình đưa dùm thư tín và vật tín. Trong chuyện này nhất định có tư tình mờ ám. Hướng đại ca và mình tuy kết nghĩa kim lan, nhưng bốn vị trang chủ đối đãi mình rất nồng hậu, nếu mình truyền vật này cho bà ta, thì quá có lỗi với bốn vị trang chủ. Làm thế nào bây giờ?
Rồi Lệnh Hồ Xung lại nghĩ: Hướng đại ca và bốn vị trang chủ đều là người năm sáu chục tuổi, người phụ nữ đó nhất định không còn trẻ nữa, dù có vướng víu tình duyên cũng là chuyện cũ nhiều năm về trước. Vậy có đưa thư này thì cũng không làm tổn thương danh tiết của người phụ nữ đó.
Lệnh Hồ Xung vừa đi vừa trầm ngâm suy nghĩ, năm người đã đi vào nội thất.
Trong nội thất có một cái giường và một cái tràng kỷ, cách bày biện đơn giản, trên giường treo tấm rèm the rất cũ, đã ngả sang màu vàng. Trên tràng kỷ để một cây đoản cầm màu đen hơi xanh, dường như chế bằng thép.
Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Tất cả sự việc diễn tiến hoàn toàn đúng với sự tính toán của Hướng đại ca. Ôi mối thâm tình của Hướng đại ca như vậy, lẽ nào ta không giúp đại ca thỏa mãn tâm nguyện này.
Lệnh Hồ Xung tính lãng mạn, xưa nay không để tâm chuyện đề phòng danh giá lễ nghĩa. Lúc này lòng chàng ẩn hiện hình bóng của tiểu sư muội Nhạc Linh San. Nếu cô ta lấy sư đệ Lâm Bình Chi, thì mình cũng như Hướng Vấn Thiên, cách mấy chục năm sau, tìm trăm phương ngàn kế gặp mặt tiểu sư muội một lần. Nếu không gặp mặt được thì cũng truyền đưa tín vật năm xưa để tỏ mối tình sâu đậm, cũng đủ an ủi nỗi tương tư mấy chục năm trời. Lòng chàng lại nghĩ: Hướng đại ca thoát ly Ma giáo, không thèm đếm xỉa gì đến giáo chủ và chúng huynh đệ trong Ma giáo, không chừng là vì người tình cũ này.
Lệnh Hồ Xung còn đang suy nghĩ thì Hoàng Chung Công đã vén tấm đệm trên giường ra, dựng tấm ván giường lên, phía dưới là một tấm sắt, ở trên tấm sắt có vòng đồng. Hoàng Chung Công nắm chặt vòng đồng nhấc lên một thiết bản dài khoảng năm thước rộng khoảng bốn thước để lộ ra một đường hầm dài vuông. Thiết bản này dày đến nửa thước, hiển nhiên là rất nặng. Lão đặt dưới đất rồi nói:
– Chỗ ở của người này có hơi kỳ lạ một chút, mời Phong huynh đệ đi theo lão phu.
Lão nói xong liền nhảy xuống. Hắc Bạch Tử nói:
– Mời Phong thiếu hiệp xuống trước.
Lệnh Hồ Xung cảm thấy kỳ lạ, liền nhảy theo, thấy phía dưới trên tường có ngọn đèn dầu leo lét, phát ra ánh sáng vàng nhạt mờ mờ, dường như nơi mình đang đứng là một địa đạo. Lệnh Hồ Xung theo Hoàng Chung Công tiến về phía trước, bọn Hắc Bạch Tử ba người cũng lần lượt nhảy xuống sau.
Đi được khoảng hai trượng, trước mặt không còn đường đi nữa. Hoàng Chung Công lấy trong túi ra một chùm chìa khóa, đút vào ổ khóa xoay mấy vòng rồi đẩy vào trong. Chỉ nghe tiếng cửa nghiến kèn kẹt, cánh cửa đá từ từ mở ra. Lệnh Hồ Xung càng cảm thấy kinh dị, đối với Hướng Vấn Thiên lại có ý đồng tình với lão mấy phần. Chàng thầm nghĩ: Bọn họ đem người phụ nữ giam dưới này, dĩ nhiên là cưỡng ép cầm tù, trái với tâm nguyện của bà ta. Bốn vị trang chủ này dường như đều là kẻ sĩ hào kiệt nhân nghĩa mà sao lại làm chuyện đê tiện bỉ ổi như vậy?
Lệnh Hồ Xung đi theo Hoàng Chung Công tiến vào thạch môn. Đường đi dốc xuống, sau khi đi được mấy chục trượng lại đến trước một cánh cửa. Hoàng Chung Công lại lấy chùm chìa khóa rồi mở ra, lần này lại là một cánh cửa sắt. Địa thế không ngừng dốc xuống, e rằng đã đi sâu vào lòng đất hơn trăm trượng. Địa đạo vòng qua mấy khúc quanh, ở trước mặt lại xuất hiện một cánh cửa nữa. Lệnh Hồ Xung lập tức nổi máu bất bình: Ta cứ tưởng bốn vị trang chủ tinh thâm cầm kỳ thư họa là bậc cao nhân nhã sĩ, nào ngờ lại vì chuyện riêng tư mà bày địa đạo, đem một phụ nữ nhốt trong bóng tối không thấy ánh mặt trời.
Lúc đầu Lệnh Hồ Xung mới xuống địa đạo thì không có suy nghĩ gì nhưng bây giờ không khỏi có ý thức cảnh giác đề phòng. Chàng ngấm ngầm run sợ : Bọn họ tỉ kiếm với ta không thắng, phải chăng dẫn ta đến nơi đây cũng muốn để cầm tù ta? Trong địa đạo, cơ quan môn hộ trùng trùng dày đặc, dẫu có mọc cánh cũng không bay ra được.
Tuy Lệnh Hồ Xung có ý đề phòng, nhưng ở trước có Hoàng Chung Công, phía sau có Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh tiên sinh, trong tay chàng lại không có binh khí, dẫu có đề phòng cũng không thể làm gì được.
Tầng cửa thứ ba lại là do bốn cánh cửa hợp lại, sau cánh cửa sắt là một cánh cửa gỗ nhồi bông đóng đinh rất dày, sau cánh cửa gỗ là cánh cửa sắt, rồi lại một cánh cửa ván đóng đinh nhồi bông. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Tại sao giữa hai cánh cửa sắt lại ép hai cánh cửa gỗ nhồi bông đóng đinh dày đặc? Phải rồi. Chắc người bị cầm tù nội công vô cùng lợi hại, lõi bông này dùng để hút đi chưởng lực của bà ta, đề phòng bà ta phá cửa sắt.
Chàng tiếp tục đi hơn mười trượng, không thấy có cửa ngõ nào nữa. Trong địa đạo cách rất xa mới có một ngọn đèn dầu, có những chỗ đèn dầu tắt, đường tối om om, phải lần mò mà đi vài trượng mới thấy được ánh đèn. Lệnh Hồ Xung cảm thấy khó thở, trên vách và dưới chân rất ẩm ướt. Bỗng Lệnh Hồ Xung hiểu ra: Chao ôi, Mai trang ở bên cạnh Tây Hồ, đi xa như vậy chỉ e rằng đã đi sâu xuống đáy Tây Hồ. Người này bị cầm tù ở đáy hồ, dĩ nhiên không có cách nào thoát được, nếu đào xuyên vào vách ngục thì nước hồ sẽ tràn vào.