Giữa lúc đó, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gọi to:
– Nghi Lâm! Nghi Lâm!
Đúng là tiếng gọi của Định Dật sư thái.
Nghi Lâm giật mình sợ hãi định thưa. Khúc Phi Yên liền thổi tắt ngọn nến trong tay, tay trái quay lại bụm miệng Nghi Lâm rồi nói khẽ vào tai cô:
– Đây là chỗ nào? Tỷ tỷ đừng lên tiếng.
Nghi Lâm nhất thời hốt hoảng lo quýnh cả lên. Cô biết mình đang ở trong kỹ viện, nơi cực kỳ nhơ nhớp, nhưng đã nghe tiếng sư phụ gọi mà không lên tiếng thưa là một việc mà suốt đời cô không bao giờ dám làm.
Lại nghe tiếng Định Dật la to:
– Điền Bá Quang, mau ra đây ta bảo! Ngươi khôn hồn thì thả Nghi Lâm ra ngay!
Điền Bá Quang từ trong phòng phía Tây cười một tràng ha hả rồi mới đáp:
– Vị này là Định Dật sư thái tiền bối ở Bạch Vân am phái Hằng Sơn phải không? Vãn bối vốn muốn ra bái kiến nhưng bên mình đang có mấy giai nhân níu kéo nên không thể thất lễ được. Xin tiền bối miễn thứ cho. Ha ha, ha ha.
Tiếp theo có tiếng phụ nữ cười lên khanh khách, giọng cười rất dâm đãng; chính là những kỹ nữ trong kỹ viện. Có ả còn lên tiếng:
– Hảo tướng công đừng thèm lý luận với mụ đó. Hãy cưng thiếp một chút nào. Hi hi, hi hi.
Mấy ả kỹ nữ càng lúc càng nói những lời dâm đãng. Hiển nhiên là Điền Bá Quang bảo bọn họ chọc tức Định Dật.
Định Dật cả giận quát:
– Điền Bá Quang, ngươi không ra đây thì ta sẽ chặt ngươi làm trăm mảnh.
Điền Bá Quang cười nói:
– Vãn bối không chường mặt ra thì bị tiền bối chặt làm trăm mảnh mà vãn bối có chường mặt ra thì cũng bị chặt làm trăm mảnh. Vậy tốt hơn là không chường mặt ra. Định Dật sư thái, nơi này không phải là nơi người xuất gia bước chân vào, xin tiền bối về đi là tốt hơn. Lệnh cao đồ không có ở đây đâu. Cô ấy là một tiểu sư phụ rất biết giữ thanh quy giới luật, sao lại có thể đến đây được? Tiền bối lão nhân gia lại đến nơi như thế này mà tìm đồ nhi há không phải là kỳ cục lắm sao?
Định Dật sư thái cả giận quát:
– Phóng hỏa, phóng hỏa! Đốt cháy ổ chó này để xem hắn có chịu chường mặt ra hay không?
Điền Bá Quang cười nói:
– Định Dật sư thái, đây là nơi nổi tiếng nhất trong thành Hành Sơn, gọi là Quần Ngọc viện. Tiền bối phóng hỏa đốt nó đi cũng không sao nhưng người ta sẽ rêu rao trên giang hồ rằng Quần Ngọc viện là chốn ăn chơi vui vẻ của tỉ nh Hồ Nam đã bị bà Định Dật sư thái ở Bạch Vân am phái H ằng Sơn đốt trụi. Nhất định có người sẽ thắc mắc: “Định Dật là vị sư thái tuổi cao đức trọng, sao lại đến nơi này? Đệ tử phái Hằng Sơn sao lại đến Quần Ngọc viện?” Cứ như thế, người này một câu, kẻ nọ một câu thì thanh danh của quý phái sẽ bị tổn thương mà chẳng lợi ích gì. Vãn bối xin nói cho tiền bối hay, Vạn lý độc hành Điền Bá Quang này không sợ trời cũng chẳng sợ đất, trên trời dưới đất chỉ sợ có mỗi một mình lệnh cao túc. Hễ thấy cô ta thì vãn bối bỏ trốn còn không kịp, sao còn dám giấu cô ta ở đây làm gì?
Định Dật suy nghĩ thấy những lời hắn nói cũng có lý. Nhưng chính đệ tử về bẩm báo với sư thái là rõ ràng đã thấy Nghi Lâm đi vào kỹ viện này; còn bị Điền Bá Quang đả thương, lẽ nào là không có thật sao? Lão ni giận đến nỗi bóp nát vụn miếng ngói đang cầm trong tay, nhất thời không biết làm thế nào.
Bỗng nhiên trên mái nhà đối diện, có tiếng người lạnh lùng hỏi:
– Điền Bá Quang, Bành Nhân Kỳ đệ tử của ta có phải bị ngươi giết không?
Người này chính là Dư Thương Hải, chưởng môn phái Thanh Thành. Điền Bá Quang nói:
– Thất kính, thất kính! Ngay cả chưởng môn phái Thanh Thành cũng đại giá giáng lâm khiến Quần Ngọc viện thành Hành Sơn từ khi thành lập đến nay mới nổi danh khắp thiên hạ, làm ăn phát đạt, không kịp tiếp khách nữa. Tại hạ có giết một tên tiểu tử kiếm pháp thuộc loại mèo què, có vài chiêu giống như chiêu số của phái Thanh Thành, còn hắn có phải là Bành Nhân Kỳ gì gì đó hay không thì tại hạ hơi đâu mà hỏi.
Bỗng nghe vù một tiếng. Dư Thương Hải đã nhảy vào phòng, tiếp theo là tiếng đao kiếm giao nhau nghe chát chúa giống như pháo liên châu nổ. Trong phòng ngủ, Dư Thương Hải và Điền Bá Quang đang giao đấu với nhau. Định Dật sư thái đứng trên nóc nhà nghe tiếng đao kiếm của hai người giao đấu dữ dội, lòng ngấm ngầm khâm phục: Quả nhiên Điền Bá Quang có bản lĩnh thực sự. Mấy chiêu khoái đao của hắn có thể đối địch ngang hàng với kiếm pháp của chưởng môn phái Thanh Thành.
Bỗng nhiên nghe một tiếng binh, tiếng đao kiếm giao nhau lập tức dừng hẳn.
Nghi Lâm nắm chặt tay Khúc Phi Yên, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Cô không biết Điền Bá Quang và Dư Thương Hải đấu với nhau, rốt cuộc ai thắng ai bại. Đáng lý ra, Điền Bá Quang đã mấy lần bắt nạt cô nên cô muốn hắn bị Dư Thương Hải đánh bại mới phải, nhưng bây giờ cô lại mong Dư Thương Hải bị Điền Bá Quang đánh bại để Dư Thương Hải và sư phụ của cô mau rời khỏi đây cho Lệnh Hồ Xung yên ổn dưỡng thương. Lúc này là thời khắc khẩn cấp cho sự sinh tử, tồn vong của đại ca; nếu Dư Thương Hải xông vào đúng phòng đại ca sẽ làm đại ca kinh hãi khiến vết thương bị chấn động thì có thể chết không chừng.
Lại nghe tiếng của Điền Bá Quang từ xa vọng lại rất to:
– Dư quán chủ, căn phòng này quá nhỏ, chân tay không khai triển được. Chúng ta ra ngoài khoảng đất rộng đại chiến ba bốn trăm hiệp nữa để xem cuối cùng ai lợi hại hơn. Nếu các hạ thắng thì nàng Ngọc Bảo xinh đẹp yêu kiều sẽ được nhường lại cho các hạ; còn giả sử như các hạ thua thì nàng Ngọc Bảo sẽ thuộc về tại hạ.
Dư Thương Hải giận muốn bể ngực. Những lời nói của tên dâm tặc này cho rằng lão và hắn cùng đấu với nhau vì ghen tuông muốn tranh giành một ả kỹ nữ trong Quần Ngọc viện tên là Ngọc Bảo gì gì đó. Vừa rồi đấu nhau ở trong phòng, chỉ chốc lát đã qua lại hơn năm mươi chiêu, đao pháp của Điền Bá Quang rất tinh kỳ, công thủ đều chuẩn mực. Dư Thương Hải tự biết võ công của đối phương thực sự không thua kém mình, nếu có đấu thêm ba bốn trăm chiêu nữa cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Bốn bề bỗng nhiên yên lặng. Nghi Lâm dường như nghe được tiếng đập loạn xạ của trái tim mình, cô cúi đầu xuống hỏi khẽ vào tai Khúc Phi Yên:
– Bọn… bọn họ không biết có vào đây không?
Kỳ thực tuy Khúc Phi Yên nhỏ hơn cô mấy tuổi nhưng khi tình hình khẩn cấp như thế này, Nghi Lâm hoàn toàn bị động. Khúc Phi Yên không trả lời, giơ tay bịt miệng Nghi Lâm lại.
Bỗng nghe tiếng Lưu Chính Phong nói:
– Dư quán chủ, Điền Bá Quang đã làm nhiều chuyện ác thì ngày sau tất không được chết dễ dàng đâu; chúng ta muốn thu phục hắn cũng không cần phải vội vàng lúc này. Đây là một kỹ viện ô uế, quán chủ có ý muốn tìm kiếm thì đợi Lưu mỗ bảo người đi tìm. Đại Niên, Vi Nghĩa đi vào trong lục soát cho ta, không để ai chạy thoát.
Hai gã đệ tử của Lưu môn là Hướng Đại Niên và Mễ Vi Nghĩa đồng thanh đáp dạ. Tiếp theo nghe tiếng Định Dật sư thái truyền lệnh bảo các đệ tử bao vây chung quanh kỹ viện.
Nghi Lâm càng lúc càng hoảng sợ. Chỉ nghe bọn đệ tử của Lưu môn hô hoán, lục soát từng phòng một. Lưu Chính Phong và Dư Thương Hải đang đốc thúc, bọn Hướng Đại Niên và Mễ Vi Nghĩa rượt đuổi bọn dắt mối, gái điếm và cả mèo chó; tiếng kêu la nổi lên inh ỏi. Bọn đệ tử phái Thanh Thành đập phá đồ dùng, chén bát, hũ rượu kêu loảng xoảng, bể tung tóe như hoa rơi nước đổ.
Nghe bọn đệ tử Lưu Chính Phong sắp sục sạo đến, Nghi Lâm sợ hãi muốn ngất đi, nghĩ thầm: Sư phụ đến cứu ta, ta lại không thưa, lại cùng với Lệnh Hồ đại ca chung phòng trong kỹ viện cả đêm. Tuy đại ca đang bị trọng thương, nhưng khi bọn đàn ông phái Hành Sơn và phái Thanh Thành xông vào thì ta dẫu có một trăm cái miệng cũng không sao giải thích được. Nếu ta làm liên lụy đến thanh danh của phái Hằng Sơn, ta… ta còn mặt mũi nào gặp lại sư phụ và các vị sư tỷ nữa đây?
Cô đưa tay rút cây kiếm sau lưng toan đâm vào cổ tự tử.
Khúc Phi Yên nghe tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, đã đoán được, liền xoay tay trái lại trong bóng tối chụp lấy tay Nghi Lâm, nói:
– Đừng làm vậy! Tiểu muội và tỷ tỷ xông ra ngoài đi.
Bỗng nghe tiếng sột soạt. Lệnh Hồ Xung từ từ ngồi dậy, nói khẽ:
– Đốt đèn sáng lên!
Khúc Phi Yên nói:
– Để làm gì?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ta bảo ngươi đốt đèn sáng lên!
Giọng nói oai nghiêm. Khúc Phi Yên không dám hỏi nữa, lấy đá đánh cho ra lửa rồi đốt nến lên.
Nến vừa sáng, Nghi Lâm thấy sắc mặt của Lệnh Hồ Xung tái mét như người chết; cô không nhẫn nại được, khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi.
Lệnh Hồ Xung chỉ vào cái chăn lớn trên đầu giường của mình rồi nói:
– Lấy chăn khoác… khoác lên người ta.
Nghi Lâm toàn thân run rẩy, cúi người xuống lấy chiếc chăn khoác lên người Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung kéo chiếc chăn ra phía trước để che các vết máu và vết thương ở trước ngực rồi nói:
– Cả hai cô lên giường nằm đi.
Khúc Phi Yên cười hi hi nói:
– Vui quá, vui quá!
Rồi cô kéo Nghi Lâm cùng chui vào chăn.
Lúc này mọi người ở ngoài đều đã thấy ánh sáng trong phòng, hối hả bảo nhau:
– Đến chỗ đó lục soát đi!
Bọn họ kéo ùa đến.
Lệnh Hồ Xung cố gắng lấy sức đóng cửa cài then, rồi quay người đến trước giường, vén màn lên nói:
– Cả hai chui cả vào trong chăn đi.
Nghi Lâm nói:
– Đại ca… đại ca đừng cử động, cẩn thận vết thương.
Lệnh Hồ Xung giơ tay trái đẩy Nghi Lâm chui vào trong chăn, tay phải kéo mái tóc dài của Phi Yên phủ lên trên đầu của cô. Hắn chỉ đẩy và kéo như vậy mà máu từ vết thương lại chảy ra, hai đầu gối mềm nhũn, phải ngồi trên giường.
Lúc này, trước cửa phòng đã có người đập cửa, có người quát:
– Đồ chó má, mở cửa!
Tiếp theo nghe rầm một tiếng, có người đạp tung cửa phòng ra, ba người cùng xông vào. Người đi trước chính là Hồng Nhân Hùng, đệ tử phái Thanh Thành. Gã vừa trông thấy Lệnh Hồ Xung thì vô cùng kinh hãi, quát:
– Lệnh Hồ… là Lệnh Hồ Xung…
Gã nói chưa xong thì vội nhảy lùi hai bước. Hướng Đại Niên và Mễ Vi Nghĩa không hề biết mặt Lệnh Hồ Xung nhưng nghe nói hắn đã bị La Nhân Kiệt giết rồi, bây giờ lại thấy hắn sống nhăn thì tâm thần chấn động, không hẹn mà cùng nhảy lùi về phía sau. Mọi người mở to mắt ra nhìn Lệnh Hồ Xung không chớp.
Lệnh Hồ Xung từ từ đứng lên, nói:
– Các ngươi… đến quá đông…
Hồng Nhân Hùng nói:
– Lệnh Hồ… Lệnh Hồ Xung! Thì ra… thì ra ngươi chưa chết ư?
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nói:
– Ta làm sao mà chết dễ dàng như vậy được?
Dư Thương Hải vượt qua mọi người tiến về phía trước nói:
– Ngươi đúng là Lệnh Hồ Xung ư? Hay lắm, hay lắm!
Lệnh Hồ Xung liếc lão một cái nhưng không trả lời.
Dư Thương Hải nói:
– Ngươi vào trong kỹ viện để làm gì?
Lệnh Hồ Xung cười ha hả, nói:
– Đã biết rồi mà còn bày đặt hỏi. Vào kỹ viện không làm việc ấy thì còn làm cái gì nữa?
Dư Thương Hải lạnh lùng hỏi:
– Ta thường nghe môn quy của phái Hoa Sơn rất nghiêm, ngươi là đại đệ tử của chưởng môn phái Hoa Sơn, là truyền nhân chính tông của Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh, sao lại lén lút đến kỹ viện mà chơi bời? Thật là đẹp mặt.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Môn quy của phái Hoa Sơn thế nào là chuyện của phái Hoa Sơn ta, không cần người khác xía vào.
Dư Thương Hải kiến thức sâu rộng, thấy sắc mặt của Lệnh Hồ Xung không còn chút máu, thân người run rẩy, hiển nhiên là người đang bị trọng thương. Phải chăng chuyện này có sự giả dối?
Lão lại nghĩ sang chuyện khác: Tiểu ni cô phái Hằng Sơn nói hắn đã bị La Nhân Kiệt giết, kỳ thực hắn đâu có chết. Rõ ràng là tiểu ni cô đã nói dối để gạt mọi người. Nghe cô ta nói, thì một tiếng Lệnh Hồ đại ca, hai tiếng Lệnh Hồ đại ca, tình cảm lai láng, không chừng bọn chúng nó đã kết tư tình với nhau. Có người trông thấy tiểu ni cô vào trong kỹ viện này, mà sao bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng đâu, chắc có lẽ đã bị đem giấu đi rồi. Hừ, Ngũ Nhạc kiếm phái ỷ mình là danh môn chính phái trong võ lâm lại coi thường phái Thanh Thành của ta. Nếu ta lôi được con tiểu ni cô này ra thì không những đã làm nhục hai phái Hoa Sơn và Hằng Sơn mà cả Ngũ Nhạc kiếm phái cũng bị bẽ mặt; khiến cho chúng từ đây không thể khua môi múa mép trên giang hồ được nữa.
Lão đảo mắt nhìn bốn phía, không thấy có người khác ở trong phòng, nghĩ bụng: Xem ra tiểu ni cô này được giấu ở trên giường.
Lão nhìn Hồng Nhân Hùng nói:
– Nhân Hùng, vạch màn ra xem trên giường có cái trò gì không?
Hồng Nhân Hùng đáp:
– Dạ!
Rồi hắn bước lên trước hai bước. Hắn đã từng ăn đòn củ a Lệnh Hồ Xung nên trong tình hình này, hắn không dám nhìn thẳng vào Lệnh Hồ Xung, nhất thời cũng không dám khua chân bước tới trước, Lệnh Hồ Xung nói:
– Ngươi không muốn sống nữa chắc?
Hồng Nhân Hùng khựng người một chút, nhưng vì có sư phụ yểm trợ phía sau nên hắn không sợ Lệnh Hồ Xung như trước nữa. Soạt một tiếng, hắn rút trường kiếm ra.
Lệnh Hồ Xung nhìn Dư Thương Hải hỏi:
– Lão muốn làm gì ở đây?
Dư Thương Hải nói:
– Một tên nữ đệ tử của phái Hằng Sơn bị mất tích, có người thấy cô ta ở trong kỹ viện này. Chúng ta muốn kiểm tra.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Chuyện của Ngũ Nhạc kiếm phái thì việc gì đến phái Thanh Thành của lão mà lão phải nhọc công?
Dư Thương Hải nói:
– Chuyện ngày hôm nay phải kiểm tra cho rõ ràng mới được. Nhân Hùng, động thủ đi!
Hồng Nhân Hùng đáp:
– Dạ!
Nghi Lâm và Khúc Phi Yên ôm lấy nhau núp kín trong chăn, nghe Lệnh Hồ Xung và Dư Thương Hải đối đáp từng câu rất rõ, lòng chỉ biết than khổ, toàn thân run cầm cập. Nghe Hồng Nhân Hùng vén màn ra thì cả hai hồn xiêu phách lạc.
Tấm màn vừa được vén ra, mọi người đều đưa mắt chăm chú nhìn lên giường, chỉ thấy trong cái chăn gấm màu đỏ thêu đôi uyên ương có người nằm, trên gối có làn tóc xanh phủ dài. Cái chăn gấm không ngừng rung động, rõ ràng người ở trong chăn vô cùng sợ hãi.
Dư Thương Hải vừa thấy làn tóc dài ở trên gối thì vô cùng thất vọng. Rõ ràng người trong chăn không phải là tiểu ni cô trọc đầu, thì ra Lệnh Hồ Xung đang ngủ với kỹ nữ!
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nói:
– Dư quán chủ, lão tuy là người xuất gia nhưng nghe nói đạo sĩ của phái Thanh Thành có quyền lấy vợ; vợ già vợ trẻ của lão thật không ít. Lão yêu sắc đẹp như tính mạng của mình, nếu muốn nhìn rõ con gái trong kỹ viện khỏa thân thế nào sao không mau mau mở tung chăn ra mà nhìn cho sướng mắt? Hà tất lão phải lấy cớ tìm kiếm nữ đệ tử của phái Hằng Sơn làm gì?
Dư Thương Hải quát:
– Cái miệng chó của ngươi thật thối tha!
Lão hô lên một tiếng rồi vung chưởng đánh ra. Lệnh Hồ Xung nghiêng mình né tránh chưởng phong của lão, nhưng do đang bị trọng thương nên chuyển động không mau lẹ được. Phát chưởng của Dư Thương Hải rất lợi hại, Lệnh Hồ Xung bị chưởng phong của lão đánh tạt qua người nên đứng không vững nữa, ngã chúi xuống giường. Lệnh Hồ Xung cố sức chống đỡ lại đứng dậy được, miệng phun ra một ngụm máu tươi, người loạng choạng lắc lư, lại phun ra một ngụm máu nữa. Dư Thương Hải muốn ra tay lần nữa, bỗng nhiên nghe ngoài cửa sổ có tiếng người nói to:
– Ỷ lớn hiếp nhỏ, cái đồ mặt mâm!
Tiếng “mặt” nói chưa dứt, Dư Thương Hải đã xoay chưởng đánh về hướng cánh cửa, thân người cũng vọt theo phát chưởng đến bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng trong phòng rọi ra, lão chỉ thấy một gã lưng gù xấu xí đang muốn trèo tường chạy trốn. Dư Thương Hải quát:
– Đứng lại!
Gã lưng gù đó chính là Lâm Bình Chi cải trang. Sau khi ở trong Lưu phủ chàng bị Dư Thương Hải chiếu tướng, nhân lúc Khúc Phi Yên xuất hiện, Dư Thương Hải chỉ lo chú ý đến cô bé này, chàng lập tức len lén rút lui.
Chàng núp ở bên góc tường, nhất thời không có ý định gì hết. Chàng chẳng biết làm sao để có thể cứu được gia gia, má má; trầm ngâm một hồi lâu mới nghĩ bụng: Ta cải trang làm người gù, mọi người trong đại sảnh đều đã thấy cả rồi, lại gặp người của phái Thanh Thành nữa, dễ mất mạng như chơi. Có nên phục hồi lại tướng mạo như cũ?
Chàng nhớ lại vừa rồi bị Dư Thương Hải tóm, toàn thân như mềm nhũn ra, không còn chút sức lực để chống cự. Tại sao trên đời lại có người võ công cao cường như vậy? Lòng chàng đã có ý sợ hãi, ngẩn người ra.
Không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên chàng nghe có người vỗ nhẹ lên vai. Lâm Bình Chi giật mình sợ hãi vội quay người lại. Thì ra đó là một người có cái lưng gù cao, chính là lão Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong. Lão ta cười nói: “Giả làm người gù có gì hay ho đâu? Sao ngươi phải mạo xưng là đồ tử đồ tôn của ta?”
Lâm Bình Chi biết tính khí của lão rất hung bạo, võ công lại cực kỳ cao thâm, nếu không khéo đối đáp thì dễ bị họa sát thân. Nhưng vừa rồ i ở trong đại sảnh, chàng đã lỡ khấu đầu lạy lão, còn nói lão hành hiệp trượng nghĩa, chứ chưa hề làm gì đắc tội với lão. Vậy chỉ nên ăn nói kiểu đó thì chắc lão không nổi giận được. Chàng nói:
– Vãn bối đã từng nghe rất nhiều người nói rằng Tái Bắc minh đà Mộc đại hiệp tiếng thơm lẫy lừng, sẵn lòng cứu giúp người hoạn nạn, nâng đỡ kẻ khốn cùng. Vãn bối vẫn một lòng ngưỡng mộ nên vô tình cải trang dáng dấp giống Mộc đại hiệp, vạn lần xin tiền bối xá tội.
Mộc Cao Phong cười ha hả rồi nói:
– Cái gì giúp đỡ người khó khăn, nâng đỡ kẻ khốn cùng. Thật là ăn nói láo toét.
Lão biết rõ Lâm Bình Chi đang nói dóc nhưng những lời nói này nghe rất êm tai, bèn hỏi:
– Ngươi tên là gì? Môn hạ của ai?
Lâm Bình Chi đáp:
– Vãn bối họ Lâm, trong lúc vô ý mạo nhận họ của tiền bối.
Mộc Cao Phong cười nhạt nói:
– Cái gì là trong lúc vô ý? Ngươi chỉ muốn đem tên của gia gia ngươi ra để làm gạt gẫm kẻ khác. Dư Thương Hải là chưởng môn phái Thanh Thành, lão chỉ giơ đầu ngón tay ra thì lập tức ngươi bị toi mạng ngay. Một tiểu tử như ngươi lại dám đụng độ với lão thì thật là to gan.
Lâm Bình Chi vừa nghe đến tên của Dư Thương Hải, máu trong ngực như muốn sôi lên, lớn tiếng nói:
– Vãn bối nếu còn một hơi thở, nhất định sẽ chém chết lão gian tặc này.
Mộc Cao Phong lấy làm lạ hỏi:
– Dư Thương Hải với ngươi có thù oán gì?
Lâm Bình Chi chần chừ rồi nghĩ bụng: “Nếu lấy sức của một mình ta thì khó cứu được gia gia má má, dứt khoát phải bái lão thêm một bái nữa, cầu xin lão ra tay giúp đỡ”.
Chàng lập tức quỳ xuống khấu đầu nói:
– Phụ mẫu của vãn bối đã rơi vào tay gian tặc, khẩn cầu tiền bối trượng nghĩa cứu giúp.
Mộc Cao Phong chau mày lắc đầu lia lịa nói:
– Việc này không có lợi gì. Mộc đà tử trước nay chẳng bao giờ làm việc vô ích. Gia gia ngươi là ai? Cứu lão rồi thì ta được lợi gì?
Đang nói đến đây, bỗng nghe bên cửa có người nói rất nhỏ, ngữ khí thật khẩn cấp:
– Mau bẩm báo sư phụ, trong kỹ viện Quần Ngọc viện, có một người phái Thanh Thành bị người ta giết, lại có người phái Hằng Sơn bị thương trốn về.
Mộc Cao Phong nói khẽ:
– Chuyện của ngươi từ từ hãy nói. Trước mắt đang có chuyện náo nhiệt đáng xem, ngươi muốn mở rộng tầm mắt thì đi theo ta.
Lâm Bình Chi nghĩ bụng: Đi theo lão thì sẽ có cơ hội cầu xin lão giúp mình, lập tức đáp:
– Dạ dạ, lão tiền bối đi đâu vãn bối sẽ xin đi theo đến đó.
Mộc Cao Phong nói:
– Chúng ta nói lại cái chuyện vừa rồi. Mộc đà tử này bất luận làm chuyện gì phải có lợi thì mới làm. Nếu ngươi lại làm cho gia gia ngươi thêm phiền phức, đừng nói thì tốt hơn.
Lâm Bình Chi ấm ớ vâng dạ. Bỗng nghe Mộc Cao Phong nói:
– Họ đi hết rồi, ngươi đi theo ta.
Chàng cảm thấy cổ tay phải bị lão nắm chặt, tiếp theo thân người bị nhấc bổng lên như không chạm đất, chạy nhanh trên đường phố thành Hành Sơn.
Đến bên ngoài Quần Ngọc viện, Mộc Cao Phong và Lâm Bình Chi núp ở phía sau gốc cây, quan sát động tĩnh của mọi người trong viện. Các tình huống Dư Thương Hải và Điền Bá Quang giao đấu với nhau, bọn Lưu Chính Phong sục sạo tìm kiếm, Lệnh Hồ Xung gắng gượng đứng dậy, cả hai người đều nghe thấy rõ tất cả. Đợi đến lúc Dư Thương Hải muốn đánh Lệnh Hồ Xung, Lâm Bình Chi nhịn không được nữa buột miệng la to tám chữ “Ỷ lớn hiếp nhỏ, cái đồ mặt mâm”.
Lâm Bình Chi vừa kêu lên, tự biết là mình lỗ mãng. Chàng quay người toan tìm chỗ ẩn núp, nào ngờ Dư Thương Hải cực kỳ nhanh nhẹn, la lên một tiếng “Đứng lại!” thì chưởng lực đã theo âm thanh chụp phủ lên toàn thân chàng. Chỉ cần lão thúc đẩy thêm nội lực thì có thể làm chàng nát tan phủ tạng, xương cốt gãy từng đoạn. Nhưng khi lão thấy tướng mạo của chàng thì không phát thêm nội lực nữa, chỉ cười nhạt nói:
– Thì ra là ngươi.
Lão hướng tầm mắt về phía Mộc Cao Phong đứng phía sau Lâm Bình Chi hơn một trượng, nói:
– Mộc đà tử, lão đã mấy lần sai bảo tiểu bối đến làm khó dễ ta là có dụng ý gì?
Mộc Cao Phong cười ha hả, nói:
– Hắn tự nhận là tiểu bối của ta nhưng Mộc đà tử này lại không nhận hắn. Hắn họ Lâm, ta họ Mộc, tiểu tử này với ta có liên hệ gì đâu? Dư quán chủ, Mộc đà tử không phải là sợ lão, chỉ vì không muốn gây oán thù với ai mà làm cái dù che cho một tên tiểu bối vô danh. Nếu làm cái dù che cho hắn thì có lợi ích gì đâu. Ngay đến vàng bạc châu báu có ào ạt đưa tới thì Mộc đà tử cũng phải cân nhắc nặng nhẹ, tính toán xem có đáng làm hay không. Nhưng trước mắt việc mua bán lỗ vốn không có lợi ích gì cả nên ta quyết không làm.
Dư Thương Hải nghe vậy, lòng mừng thầm bèn nói:
– Gã này với Mộc huynh đã không có liên hệ gì, lại còn huênh hoang mạo xưng là đồ tôn. Bần đạo bất tất phải làm khó dễ huynh nữa.
Lão nói xong toan vung chưởng ra, bỗng nghe trong cửa sổ có người nói:
– Ỷ lớn hiếp nhỏ, cái đồ mặt mâm!