Bỗng nghe tiếng bước chân trên đường vọng lại. Có một đám người chạy đến, cước bộ rất nhẹ nhàng, rõ ràng là người trong võ lâm. Mọi người quay đầu nhìn ra đường, ch ỉ thấy qua làn mưa, có hơn mươi người đang tới. Thì ra là một đoàn ni cô. Lão ni cô đi đầu dáng người tầm thước, đứng trước quán trà quát lớn:
– Lệnh Hồ Xung, mau chường mặt ra đây!
Bọn Lao Đức Nặc nhìn thấy người này đều nhận ra đây là Định Dật, am chủ Bạch Vân am phái Hằng Sơn. Chưởng môn phái Hằng Sơn là sư tỷ của Định Dật, đạo hiệu là Định Nhàn sư thái.
Không những phái Hằng Sơn oai danh rất lớn mà trong võ lâm ai cũng kiêng sợ mụ ba phần. Bọn Lao Đức Nặc lập tức đứng dậy cúi mình cung kính hành lễ.
Lao Đức Nặc dõng dạc nói:
– Xin tham kiến sư thúc.
Định Dật sư thái quét mắt nhìn hết mọi người rồi lớn tiếng quát:
– Lệnh Hồ Xung trốn ở đâu? Mau chường mặt ra đây cho ta bảo!
Tiếng mụ nghe thô kệch hơn cả tiếng đàn ông. Lao Đức Nặc nói:
– Khải bẩm sư thúc, Lệnh Hồ sư huynh không có ở đây. Bọn đệ tử cũng đang chờ đại sư ca. Đại sư ca vẫn chưa đến.
Lâm Bình Chi nghĩ thầm: Thì ra chúng nói cả nửa ngày mới hay tên của người đại sư ca là Lệnh Hồ Xung. Người này cũng thật đa sự, không biết tại sao lại đắc tội với lão ni cô này?
Định Dật quét mắt khắp quán trà một lượt, khi mụ liếc mắt nhìn đến mặt thiếu nữ, bèn hỏi:
– Ngươi là Linh nhi phải không? Tại sao ngươi phải cải trang thành người có bộ mặt xấu xí vậy?
Thiếu nữ đáp:
– Có kẻ ác muốn làm khó tiểu điệt nhi nên tiểu điệt nhi đành phải cải trang để lánh mặt hắn.
Định Dật hừ một tiếng rồi đáp:
– Môn quy của phái Hoa Sơn càng ngày càng lỏng lẻo; gia gia của ngươi đã dễ dãi để cho các đệ tử ra ngoài quậy phá, gây nên những việc hồ đồ. Việc ở đây xong rồi, ta sẽ đích thân đến núi Hoa Sơn để hỏi cho ra lẽ.
Linh nhi lo lắng nói:
– Sư thúc, xin sư thúc đừng đi. Mới đây, đại sư ca vừa bị gia gia đánh ba mươi côn đến nỗi đi không được. Sư thúc đến nói với gia gia, sư ca lại bị đánh thêm sáu mươi côn nữa thì làm sao sống nổi?
Định Dật nói:
– Cái đồ súc sinh ấy đánh chết càng sớm càng tốt. Linh nhi, ngươi đừng nói dối ta. Tại sao Lệnh Hồ Xung đi không nổi? Hắn đi không nổi thì tại sao lại bắt tiểu đồ đệ của ta đi?
Lão ni vừa nói ra, bọn đệ tử phái Hoa Sơn đều thất sắc. Linh nhi lo lắng cơ hồ muốn bật khóc, vội nói:
– Sư thúc, không phải vậy đâu. Đại sư ca dù to gan đến đâu cũng quyết không dám mạo phạm đến sư tỉ của quý phái. Nhất định là có người bịa đặt nhảm nhí để chọc giận sư thúc đó.
Định Dật lớn tiếng nói:
– Ngươi còn dám cãi chày cãi cối ư? Nghi Quang đâu, người phái Thái Sơn đã nói với ngươi cái gì?
Một ni cô trung niên bước lên một bước nói:
– Các sư huynh ở phái Thái Sơn nói: Thiên Tùng đạo trưởng ở trong thành Hành Dương tận mắt nhìn thấy Lệnh Hồ Xung sư huynh và Nghi Lâm sư muội cùng uống rượu trên một tửu lâu. Tửu lâu này gọi là Hồi Nhạn lâu. Nghi Lâm sư muội rõ ràng là đã bị Lệnh Hồ Xung sư huynh dọa dẫm, không dám không uống, tinh thần… tinh thần rất là khổ não. Cùng uống rượu với hai người còn có… một gã… một gã… không có việc gì ác độc mà không dám làm. Đó là Điền… Điền Bá Quang!
Định Dật đã biết chuyện này, nhưng lúc mụ nghe kể lại vẫn còn tức giận, giơ tay đập xuống bàn một cái thật mạnh. Hai bát hoành thánh văng tưng lên, rơi xuống đất vỡ tan tành, phát ra mấy tiếng loảng xoảng.
Bọn đệ tử phái Hoa Sơn vô cùng bối rối. Linh nhi đau lòng đến nỗi nước mắt ứa ra rơi từng giọt, run run nói:
– Nhất định là họ nói dối. Không phải vậy… không phải vậy. Thiên Tùng sư thúc nhìn lầm người rồi.
Định Dật lớn tiếng nói:
– Thiên Tùng đạo nhân là người trong phái Thái Sơn làm sao mà nhìn lầm, cũng không thể nói thêm nói bớt được. Tên súc sinh Lệnh Hồ Xung rõ ràng là đã đi với tên ác đồ Điền Bá Quang ăn chơi trụy lạc, còn ra thể thống gì nữa? Sư phụ của ngươi cưng chiều gã quá đáng; ta gặp gã nhất quyết không tha. Trên giang hồ, Vạn lý độc hành Điền Bá Quang rất ác độc, lão ni quyết vì thiên hạ mà trừ đi đại họa này. Lúc ta được tin Điền Bá Quang và Lệnh Hồ Xung bắt cóc Nghi Lâm đi rồi, ta… ta… đến khắp nơi tìm chúng nhưng không thấy…
Lão ni nói đến câu cuối thì giọng khàn đi, liên tục dậm chân bịch bịch, than trời trách đất:
– Chao ôi! Nghi Lâm hài tử! Nghi Lâm hài tử!
Bọn đệ tử phái Hoa Sơn tim đập thình thịch, nghĩ thầm: Đại sư ca dẫn ni cô môn hạ phái Hằng Sơn đến tửu lâu uống rượu là làm bại hoại thanh danh của người xuất gia, đã vi phạm môn quy; lại còn kết giao với tên hạ lưu Điền Bá Quang thì càng bại hoại hơn nữa.
Một lúc lâu, Lao Đức Nặc mới lên tiếng:
– Sư thúc, có thể Lệnh Hồ Xung sư huynh và Điền Bá Quang ngẫu nhiên gặp nhau thôi chứ không phải là kết giao. Mấy ngày nay, Lệnh Hồ sư huynh uống rượu đến độ say khướt, thần trí mê muội; người say mà làm chuyện gì thì không khỏi có chỗ sai lầm.
Định Dật tức giận nói:
– Hễ say thì cũng phải có mấy phần tỉnh. Ngay cả phải trái, tốt xấu cũng không phân biệt được sao?
Lao Đức Nặc nói:
– Dạ, dạ! Không biết Lệnh Hồ sư huynh đang ở nơi nào, bọn sư điệt đợi sốt cả ruột. Khi sư ca đến, sư điệt sẽ lấy đại nghĩa mà phiền trách, nhưng trước tiên, sư điệt xin dập đầu tạ tội với sư thúc rồi sẽ bẩm báo lại sư phụ để phạt nặng đại sư ca.
Định Dật tức giận nói:
– Ta đến đây để canh chừng sư huynh của các ngươi sao?
Mụ đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của Linh nhi. Cổ tay của Linh nhi tưởng chừng như bị một cái đai sắt kẹp vào. Nàng á lên một tiếng, hoảng sợ lắp bắp:
– Sư… sư thúc!
Định Dật quát:
– Phái Hoa Sơn của các ngươi đã bắt Nghi Lâm của ta đi; ta cũng bắt một tên nữ đệ tử của phái Hoa Sơn các ngươi làm con tin. Các ngươi thả Nghi Lâm của ta ra thì ta cũng sẽ thả Linh nhi của các ngươi về.
Nói xong, lão ni quay người lôi Linh nhi đi. Linh nhi cảm thấy nửa người đau ê ẩm, không tự chủ được, loạng choạng đi theo.
Lao Đức Nặc và Lương Phát cùng tiến lên đứng chặn trước mặt Định Dật sư thái. Lao Đức Nặc khom người nói:
– Sư thúc, đại sư ca của tiểu điệt đắc tội với sư thúc, chẳng trách sư thúc nổi giận. Chỉ có điều tiểu sư muội hoàn toàn không có liên can gì đến chuyện này, xin sư thúc giơ cao đánh khẽ.
Định Dật quát:
– Được, ta “giơ cao đánh khẽ” đây!
Lão ni giơ tay phải lên phát ra một chưởng. Lao Đức Nặc và Lương Phát cảm thấy một luồng kình phong cực kỳ mãnh liệt ập tới như muốn ngộp thở; thân không tự chủ được bị hất về phía sau. Sống lưng Lao Đức Nặc đụng mạnh vào cánh cửa đối diện với quán trà nghe rầm một cái, cánh cửa đã bị gãy làm đôi. Lương Phát lại bị bay dạt về phía gánh hoành thánh. Trong nháy mắt, nồi nước sôi sẽ bắn ra tung tóe khắp người, gã khó tránh khỏi bị trọng thương. Lão già bán hoành thánh vội giơ tay trái ra đỡ lưng Lương Phát; giúp gã đứng xuống đất một cách an toàn.
Định Dật sư thái quay đầu lại trừng mắt nhìn lão bán hoành thánh một cái rồi nói:
– Thì ra là ngươi!
Lão già cười nói:
– Đúng vậy. Chính là tại hạ. Sư thái nóng tính quá!
Định Dật nói:
– Việc gì đến ngươi mà ngươi xen vào?
Giữa lúc đó có hai người che dù, tay cầm đèn lồng, bước nhanh đến lớn tiếng hỏi:
– Xin hỏi có phải vị này là thần ni của phái Hằng Sơn không?
Định Dật đáp:
– Không dám! Định Dật ở Hằng Sơn đây. Tôn giá là ai?
Hai người đó cầm đèn lồng, trên đèn viết hai chữ đỏ “Lưu phủ”. Gã đi trước nói:
– Vãn bối phụng mệnh nghiệp sư, mời Định Dật sư bá và các vị sư tỷ đến tệ phủ thọ trai. Vãn bối chưa hay các vị đã đến Hành Sơn nên không kịp ra cổng thành nghênh đón. Xin tha lỗi, tha lỗi!
Nói xong, liền cúi mình hành lễ.
Định Dật nói:
– Không nên đa lễ. Hai vị là đệ tử của Lưu tam gia phải không?
Gã kia đáp:
– Dạ, vãn bối là Hướng Đại Niên, còn đây là sư đệ Mễ Vi Nghĩa. Xin thỉnh an sư bá.
Hướng Đại Niên nói xong cùng Mễ Vi Nghĩa cung kính hành lễ. Định Dật thấy hai gã rất chu đáo, trong bụng cả mừng, nói:
– Được. Chúng ta đang định đến phủ bái yết Lưu tam gia đây.
Hướng Đại Niên nhìn bọn Lương Phát hỏi:
– Các vị là…
Lương Phát đáp:
– Tại hạ là Lương Phát ở phái Hoa Sơn.
Hướng Đại Niên vui mừng nói:
– Thì ra là Lương tam ca phái Hoa Sơn. Tại hạ hâm mộ tiếng tăm đã lâu, xin mời các vị cùng đến tệ xá. Sư phụ đã dặn bọn tiểu đệ đi khắp nơi trên các đường phố để nghênh tiếp các vị anh hùng hảo hán nhưng vì người đến quá đông nên tiếp đãi không được chu đáo, để đắc tội với các bằng hữu. Nào, xin mời các vị!
Lao Đức Nặc nói:
– Bọn tiểu đệ định đợi đại sư ca rồi cùng đi đến vấn an Lưu tam sư thúc.
Hướng Đại Niên nói:
– Vị này chắc là Lao nhị sư ca. Sư phụ vẫn thường khen ngợi các vị sư huynh anh hùng dưới trướng Nhạc sư bá của phái Hoa Sơn, nhất là Lệnh Hồ sư huynh càng xứng đáng là anh tài kiệt xuất. Bây giờ, Lệnh Hồ sư huynh chưa đến, các vị đi trước cũng được.
Lao Đức Nặc nghĩ bụng: Tiểu sư muội bị Định Dật sư thúc kéo đi rồi, xem ra lão ni chẳng chịu buông tha. Chúng ta chỉ còn cách đi theo bọn họ. Hắn bèn nói:
– Xin cảm phiền các sư huynh vậy.
Hướng Đại Niên nói:
– Các vị nhọc công đến Hành Sơn là niềm hân hạnh cho bọn tiểu đệ, sao còn nói những lời khách khí như vậy? Xin mời, xin mời!
Định Dật chỉ tay vào lão bán hoành thánh hỏi:
– Vị này có mời không?
Hướng Đại Niên nhìn lão già một lúc, bỗng nhiên nhớ ra, khom người nói:
– Thì ra là Hà sư bá ở núi Nhạn Đãng, thật là thất lễ. Xin mời Hà sư bá giá lâm tệ xá.
Gã đoán được lão già bán hoành thánh là cao thủ Hà Tam Thất thuộc núi Nhạn Đãng tỉnh Triết Giang. Lão này từ thuở nhỏ sống bằng nghề bán hoành thánh, sau khi học xong võ công, lão vẫn gánh hoành thánh đi khắp giang hồ . Cái gánh hoành thánh này có thể nói là tiêu ký của lão. Lão tuy là người có võ công nhưng cam chịu sống thanh đạm, lấy gánh hàng rong làm kế sinh nhai, người trong võ lâm ai cũng quý trọng. Từ hang cùng, ngõ hẻm cho đến các thị trấn, có đến hàng vạn người bán hoành thánh nhưng đã bán hoành thánh mà lại là người trong võ lâm thì chỉ có Hà Tam Thất mà thôi.
Hà Tam Thất cười ha hả nói:
– Chính Hà mỗ cũng định đến quấy nhiễu quý phái đây.
Nói xong lão thu dọn mấy cái bát trên bàn. Lao Đức Nặc nói:
– Vãn bối có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Xin Hà tiền bối đừng trách.
Hà Tam Thất cười nói:
– Không trách đâu, không trách đâu. Các vị đã chiếu cố gánh hoành thánh của ta là đem lại cơm áo cho ta rồi, sao mà trách được? Bảy bát hoành thánh, mười quan tiền một bát, tổng cộng bảy mươi quan tiền.
Nói xong lão xòe tay ra.
Lao Đức Nặc vô cùng bối rối, không biết Hà Tam Thất nói đùa hay nói thật. Định Dật nói:
– Ăn hoành thánh thì phải trả tiền. Hà Tam Thất đâu có bao giờ đãi khách.
Hà Tam Thất cười nói:
– Phải đấy, ta buôn bán nhỏ, vốn liếng ít ỏi nên rất cần tiền để làm vốn. Dù bạn bè thân thiết cũng phải trả tiền.
Lao Đức Nặc nói:
– Dạ, dạ.
Hắn không dám trả nhiều, chỉ lấy đủ bảy mươi quan tiền, hai tay kính cẩn đưa lên.
Hà Tam Thất nhận tiền xong, quay về phía Định Dật xòe tay ra nói:
– Lão ni đánh bể hai cái bát và hai chiếc muỗng của tại hạ, tất cả là mười bốn quan. Xin đền cho.
Định Dật bật cười nói:
– Đồ quỷ, ngay cả người xuất gia mà ngươi cũng giễu cợt. Nghi Quang đâu, bồi thường cho lão đi!
Nghi Quang đếm đủ mười bốn quan, hai tay kính cẩn đưa trả. Hà Tam Thất nhận tiền bỏ vào trong ống trúc treo bên gánh hoành thánh, quảy gánh lên rồi nói:
– Đi thôi!
Hướng Đại Niên nhìn chủ quán trà nói:
– Tiền trà ở đây sẽ tính sau. Cứ ghi vào sổ cho Lưu tam gia.
Chủ quán cười nói:
– Ha, khách quý của Lưu tam gia. Ha, tiểu quán muốn còn không được, sao dám tính tiền trà?
Hướng Đại Niên đưa dù cho khách rồi đi trước dẫn đường. Định Dật dắt Linh nhi phái Hoa Sơn cùng với Hà Tam Thất sánh vai ra đi, bọn đệ tử phái Hằng Sơn và phái Hoa Sơn theo sau.
Lâm Bình Chi nghĩ bụng: Ta phải bám theo bọn này để xem có thể trà trộn vào trong nhà Lưu Chính Phong chăng.
Mọi người đi đến góc đường, chàng lập tức đứng dậy chạy theo, thấy mọi người đi về hướng Bắc. Trời vẫn mưa rất to, chàng men theo mái hiên nhà mà đi. Đi qua ba con đường, thấy đầu mé trái có một tòa nhà rất lớn, ngoài cổng treo bốn chiếc đèn lồng; mười mấy người cầm đuốc, trương dù vội vã nghênh đón khách. Bọn Định Dật, Hà Tam Thất đi vào cổng, cùng lúc có rất nhiều tân khách từ hai đầu đường đi đến.
Lâm Bình Chi đánh bạo đi tới trước cổng. Lúc đó đang có hai hào khách giang hồ do đệ tử của Lưu môn tiếp đón tiến vào cổng; Lâm Bình Chi không nói lời nào, lặng lẽ đi theo sau. Người tiếp khách tưởng chàng là tân khách nên niềm nở đón chào, nói:
– Xin mời vào uống trà.
Chàng đi vào đại sảnh, nghe tiếng người ồn ào. Trong sảnh lúc này đã có hơn hai trăm người, ai nấy đều tự nhiên nói cười. Lâm Bình Chi định thần lại, nghĩ bụng: Ở đây có nhiều người quá, chẳng ai thèm để ý đến mình. Ta nên lân la đến chỗ các tên ác đồ phái Thanh Thành mới có thể dò tìm tung tích của gia gia má má.
Chàng liền ngồi vào một chiếc bàn nhỏ đặt trong góc tối của đại sảnh; chẳng mấy chốc đã có gia đinh đem trà xanh, đồ điểm tâm, khăn nóng đặt lên bàn. Chàng đưa mắt nhìn khắp nơi, thấy quần ni phái Hằng Sơn ngồi ở chiếc bàn bên mé trái; bọn đệ tử phái Hoa Sơn ngồi ở một bàn khác đặt kế bên; thiếu nữ tên Linh nhi cùng ngồi với các huynh đệ. Xem ra, Định Dật đã buông tha cho cô rồi. Bọn Định Dật và Hà Tam Thất cũng ngồi trong đám này. Lâm Bình Chi liếc nhìn từng bàn một, bỗng nhiên lòng chàng chấn động, máu trong người như sôi lên khi thấy hai gã Phương Nhân Trí, Vu Nhân Hào và một đám người đang ngồi quanh hai chiếc bàn đặt gần đó. Hiển nhiên, chúng đều là đệ tử của phái Thanh Thành, nhưng phụ thân và mẫu thân chàng lại không có ở đó, không biết bị chúng giam giữ ở nơi nào. Lâm Bình Chi vừa đau lòng, vừa tức giận lại vừa lo lắng. Chàng chỉ sợ cha mẹ đã bị chúng hạ độc thủ. Chàng muốn đến ngồi gần để lén nghe chúng nói chuyện, nhưng nghĩ lại: Mình trà trộn vào đây không phải d ễ, nếu có mộ t chút manh động, bị bọn Phương Nhân Trí nhận ra thì hỏng hết, không những tất cả công sức bỏ ra đều vô ích mà còn có thể bị họa sát thân.