Trời đã tang tảng sáng. Quay sang kéo chăn cho Diễm Phương và Khánh Nam xong, Thảo Nhi vùng dậy. Cô đã quen dậy sớm như thế này từ ba năm nay. Bình minh ở nông trường lúc nào cũng tuyệt. Sương sớm vẫn mờ mịt. Khoác chiếc áo gió lên người, cô tiến về phía hồ sen. Sáng nào cô cũng ra đây để lấy nước sương pha trà. Không chỉ trà Bảo Ngọc Trân Châu mà loại trà nào làm từ chè Trân Châu khi pha với loại nước này đều cho mùi vị rất đặc biệt.
Long đã đi được một tuần nhưng dư vị từ nụ hôn bất ngờ của anh vẫn chưa tan biến trong cô. Cô đã cố ghìm lòng, nhưng hình như nó chẳng còn tác dụng gì nữa. Trái tim cô vẫn đập mạnh khi gặp lại anh. Lòng cô vẫn còn khao khát anh. Cô nhớ đến phát điên nụ cười của anh, ánh mắt dịu dàng của anh, vòng tay ấm áp của anh và cả nụ hôn dài đam mê đến bất tận nữa. Ba năm qua cô đã sống và ôm ấp những kỉ niệm đó trong lòng. Mỗi lần nhìn con, cô lại nhớ anh đến phát điên.
Nhưng việc trở về bên anh lại là một chuyện khác. Anh cũng có gia đình riêng và cô không muốn anh rũ bỏ trách nhiệm với gia đình ấy vì hai mẹ con cô. Chính bản thân cô cũng sợ sau này sẽ lại phải đau khổ. Vết thương lòng trong quá khứ quá lớn, lớn đến nỗi đến giờ cô vẫn bị ám ảnh. Cô cũng đã từng nghĩ đến việc kết hôn với Giang, nhưng mỗi lần như vậy, cái đêm kinh hoàng ấy lại hiện về, và cô cảm thấy sợ gần bất kì người đàn ông nào. Nghĩ đến chuyện đó, cô lại khẽ run lên.
Sau cái đêm cuối bên Long, dù cảm nhận được tình yêu của anh, biết được một sự thật là hai người còn cần nhau, nhưng cô vẫn quyết định ra đi vào lúc bình minh, khi anh còn say trong giấc ngủ. Cảm giác ái ân nồng nàn từ người đàn ông tuyệt vời nhất không thể thắng được quyết tâm trong lòng cô. Anh sẽ kết hôn, đó là một sự thật mà cô không thể nào phá vỡ được. Cô không muốn anh trở thành người vô trách nhiệm, và hơn hết, cô lại sợ sẽ có một bi kịch nữa giống như chuyện của Linh. Khi đó, cả hai sẽ chẳng được yên trong lòng mà đến với nhau. Cô đã lặng lẽ bỏ đi, với đôi mắt đẫm nước mắt và trái tim đau như xé.
Ga Hà Nội sáng sớm đã đông đúc. Trời mưa càng làm mọi thứ như vội vã và u ám hơn. Nhi thấy lòng tê tái giữa sáng mùa hè ấy. Chưa bao giờ cô có một kỉ niệm vui giữa trời mưa. Mưa luôn chứng kiến nước mắt cô rơi kể từ cái ngày cô biết yêu anh.
Thảo Nhi lầm lũi bước đi giữa dòng người đang cuồn cuộn đổ về phía sân ga. Chuyến tàu sớm nay sẽ đưa cô rời xa anh mãi mãi. Từ nay, cuộc sống của cô sẽ không còn hình bóng anh nữa. Cô phải quên anh đi và bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Phải đi.
Cô không biết nếu không gặp Diễm Phương, không gặp Giang, và không được ông Phi Long giúp đỡ thì liệu giờ này mẹ con cô đang ở nơi nào? Cô mang ơn họ biết bao nhiêu. Họ đã hồi sinh cô, đã cho mẹ con cô một nơi chốn bình an và phẳng lặng.
Nhưng sự xuất hiện của Long đã phá vỡ cái phẳng lặng yên ổn trong cô bấy lâu. Cô lại mâu thuẫn, lại đấu tranh với chính mình, lại muốn vùng vẫy thoát khỏi lối sống quen thuộc để đến với anh. Cô còn yêu anh. Tình yêu đó chưa bao giờ hết. Mỗi lần nhìn vào tấm hình trong tờ tạp chí mà cô cố tình lưu lại và giữ gìn, cô lại nhớ về anh. Cảm giác xa anh như mới từ ngày hôm qua vậy.
Một tiếng soạt ở phía sau lưng làm cô giật bắn. Cô quay lại, tim muốn bắn ra ngoài khi thấy anh đang ở phía sau. Làm sao mà mới sáng sớm như vậy anh đã có mặt ở đây được?
– Làm gì thấy anh mà như thấy ma thế?- Long tiến lại phía cô cười.
– Không có… sao anh lại ở đây?
– Ờ thì có việc qua đây tìm em.- Anh vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi.
– Anh đã lái xe từ thành phố mấy tiếng đồng hồ về đây ư? Sao không để ban ngày rồi đi. Đi đêm đường núi nguy hiểm lắm.- Cô lại quay ra phía bờ đầm, không dám nhìn vào mắt anh.
– Tất nhiên là không.- Anh nhún vai- Anh sống ở gần đây mà.
Nhi quay sang nhìn anh lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng rồi cô bình thản lại, Hải Long xưa nay có gì mà không làm được đâu.
– Anh mua lại đất của ai vậy?
– Anh có mua đâu… Anh đổi cho người ta đấy chứ. Cả tuần rồi anh bận sửa lại ngôi nhà nên cũng bận…
– Vậy chứ có việc gì mà phải sang đây từ sớm vậy?
– Mời em với gia đình chú Long qua đó ăn tân gia, coi như nhận hàng xóm luôn.
– Được thôi… Em sẽ nói lại với ba em. Anh định đưa cả nhà về đây sống sao? Chị ấy đồng ý về nơi tẻ nhạt này à?
– Anh biết nơi nào tốt nhất cho vợ anh mà… Thế nhé! Anh về đây. Giờ anh phải về thành phố giải quyết ít việc. Đây là thiệp mời nè, trong có địa chỉ rồi đó.
Thảo Nhi còn đang đọc những dòng chữ trên thiệp mời đó thì anh đã đi mất rồi. Cô sẽ phải đến sao? Liệu cô có đủ dũng cảm để đối mặt được với My Vân hay không? Thảo Nhi khẽ thở dài.
*
Chiếc xe ô tô chở ông Phi Long, Giang và Thảo Nhi đến ngôi nhà hàng xóm mới cách nông trường 2km, mỗi người hình như đều có một tâm trạng riêng. Người bộc lộ tâm trạng ấy ra rõ nhất là Thảo Nhi. Cô liên tục thở dài. Cô đã quyết định sẽ không mang Khánh Nam đến chỗ Long, vì cô lo sợ rằng sự tồn tại của đứa bé sẽ làm mọi chuyện rối lên.
Vừa đến cổng ngôi nhà mà trước đây thuộc quyền sở hữu của một gia đình cũng làm nghề trồng chè như gia đình ông Phi Long, nhưng quy mô nhỏ hơn, ba người đã sửng sốt khi nhìn thấy tấm biển bên cạnh cái cổng cao đề tên: “Biệt thự Hoàng Dương”. Khuôn viên ngôi biệt thự trồng toàn hoa hướng dương, điều mà một tuần trước đây không một ai nhìn thấy. Trong khoảng sân rộng có hơn chục chiếc xe đậu. Nổi bật nhất tất nhiên là Windy, chiếc xe nổi tiếng mà Long thừa kế theo di chúc của Max Willer, chồng dì Lan. Những chiếc xe còn lại tất nhiên là của hội đua xe. Chỉ thiếu Stylish Girl là đủ quân số.
Bữa tiệc được tổ chức tại vườn sau, giữa một không gian toàn hoa hướng dương. Vừa nhìn thấy Nhi, người hét lên trước nhất là Tú Linh. Cô ngạc nhiên khi thấy chị tiến lại ôm lấy cô với cái bụng to đùng. Tú Linh đang có thai.
– Trời ơi, em ở đây sao? Mọi người tìm em suốt ba năm nay.
Mọi người trong hội đua xe cũng vây lấy hỏi han cô tới tấp. Cô chỉ biết cười trừ trước sự quan tâm của họ. Cô không thấy Long hay My Vân đâu, có thể họ ở bên trong chuẩn bị bữa tiệc.
Cô nói lời chúc mừng muộn màng đến Khánh và Tú Linh. Họ có vẻ rất hạnh phúc. Những người bạn trong hội đua xe của Long thì vẫn vui vẻ như xưa, chỉ có điều họ già đi hơn một chút.
15 phút sau khi cô cùng hai bố con ông Phi Long đến, Long mới xuất hiện. Nhưng đi cùng anh không phải là My Vân mà là mẹ anh. Cô suýt té xỉu khi anh đang bế Khánh Nam trên tay. Thằng bé thích thú cầm quả táo đỏ trên tay, chẳng để ý gì đến xung quanh nữa. Cô vội tiến đến, chào mẹ anh và nói khẽ:
– Sao anh lại đưa Bin đến đây?
– Ơ hay, anh biết nhất định em sẽ để nó ở nhà mà. Đông vui thế này mà không cho nó đến à?
– Mau đưa con cho em.
Cô bế lấy thằng bé, lùi lại nhưng mọi người đã đưa mắt nhìn nhau tò mò, rồi xúm lại quanh hai mẹ con cô.
– Hai người… hai người…- Tú Linh lắp bắp sửng sốt.- Thằng bé này là con hai người hả?
Long cười chuyển chủ đề:
– Nào mọi người, chúng ta bắt đầu nhỉ?
Trong khi mọi người bắt đầu đi vòng quanh nói chuyện, bà Liên lại gần chỗ mẹ con Thảo Nhi đang đứng. Cô đang ngạc nhiên là chưa thấy sự xuất hiện của My Vân.
– Bác có thể nói chuyện với con một chút được chứ?
– Ơ dạ…- Cô bối rối gật đầu.
– Con có thể để thằng bé tự do chạy nhảy, ở đây rất an toàn mà.- bà tủm tỉm cười.
Thảo Nhi cho con mình đứng xuống bãi cỏ, nó lập tức chạy về phía Long và Giang đang đứng nói chuyện.
– Chắc nuôi con một mình vất vả lắm đúng không?- Bà cắt đứt ánh nhìn của cô về phía đứa con.
– Dạ, cháu cũng được mọi người giúp đỡ rất nhiều.
– Bác đã nghe Phong kể hết chuyện của con rồi. Tại sao ngay từ đầu con không đi tìm nó?
– Dạ…- Cô cúi mặt ấp úng.
– Con có biết nó cũng khổ như con trong ba năm qua không?- Bà nhỏ nhẹ, nhưng giọng lại có âm điệu trách móc.- Con đi rồi, nó cũng vào tù 15 tháng vì tội cố ý gáy thương tích cho người khác.
– Bác nói sao ạ?- Cô tái mặt hỏi.
– Ra tù, nó đã phải chạy trốn đám cưới của mình để đến một đất nước xa xôi khác. Nếu không phải vì Khánh và Linh lấy nhau, bác cũng không biết khi nào nó mới chịu trở về.
– Con không biết những điều đó.- Mắt cô rưng rưng như sắp khóc.- Con cứ nghĩ là anh ấy phải đang sống rất hạnh phúc bên chị Vân.
– Bác cũng không thích nói dông dài với con. Bây giờ con cũng đã đủ trưởng thành để hiểu mọi chuyện rồi. My Vân đã sang Nhật cùng chồng nó. Còn con và Phong cũng nên đoàn tụ để cho bé Bin có một gia đình thực sự đi.
– Bác, cháu…- Cô ấp úng không nói nên lời trước người phụ nữ bao dung ấy.
– Còn cháu bác gì nữa hả con…- Bà nắm lấy tay cô cười- Từ lâu ta đã coi con như con dâu trong nhà rồi. Đã đến lúc con phải để Phong có cơ hội bù đắp cho con để chuộc những lỗi lầm vụng dại của nó chứ.
Cô cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má, không biết Long đã đến bên mình từ lúc nào. Bà Liên mỉm cười đặt tay cô vào tay anh:
– Mẹ mừng cho sự đoàn viên này. Hai con hãy nhìn nhau mà sống, phải bù đắp cho 3 năm qua.
Rồi bà bỏ đi, để mặc hai người với nhau.
– Này…- Long lên tiếng bằng cái giọng ngày xưa anh hay gọi cô.
Lặng im.
– Ngẩng đầu anh bảo…
Anh nâng cằm cô lên.
– Mẹ anh bắt nạt em à? Để anh hỏi cho ra lẽ chuyện này mới được…
– Không phải.- Cô giữ lấy tay anh.
– Thế nín đi. Tiệc vui mà em khóc như con nít ấy.
– Tại sao anh không nói với em mọi chuyện…
Long ngẩn ra, rồi như hiểu câu hỏi của cô, anh phá ra cười :
– Trừng phạt em. Ai kêu em giấu thằng quý tử kia đi làm gì.
– Anh…- Cô lườm.
– Lấy anh nhé! À mà quên, em làm gì có lựa chọn nào khác đâu. Khánh Nam ở đây thì em có chạy đằng trời. Thôi nín đi. Anh đã nhờ Diễm Phương dọn đồ của em qua đây rồi. Từ nay cả nhà mình sẽ ở tại đây cho đến khi Bin đến tuổi đi học. Em vẫn có thể về thăm bố mẹ nuôi của em được.
Cô chỉ còn biết gật đầu trước lời anh nói.
– Hai tuần nữa chúng ta sẽ về Bắc. Anh nghĩ bố mẹ em ở ngoài ấy cũng mong gặp em lắm. Mình sẽ làm đám cưới ở đó. Nhiệm vụ của em bây giờ là tĩnh dưỡng để có sức khỏe tốt nhất trước khi chính thức làm cô dâu của anh, biết chưa?
Anh véo mũi cô cười.
Khánh bế bé Bin đến gần hai người cười:
– Gớm quá đấy! Tao cứ tưởng tao ăn đứt mày ở cái khoản lấy vợ có con, không ngờ mày còn đi trước tao xa thế. Phục vợ chồng mày quá đấy nhé!
– Tao lúc nào chả giỏi…- Long cười vang.
– Bin này…- Khánh nói với thằng bé- Con có đồng ý làm con rể tương lai của chú không?
– Dạ có ạ…- Thằng nhóc gật đầu ngây thơ, tay nó vẫn còn đang cầm chiếc xe đồ chơi ba nó cho.
– Ơ hay cái thằng này- Long kêu lên- Lỡ đâu con mày xấu hoắc và lại nghịch như quỷ giống Tú Linh nữa thì thằng nhỏ này làm sao mà đỡ nổi. Con trai tao rồi cũng đẹp trai ngời ngời như bố nó đây này…
– Tao thích thằng nhóc này nên nhất định phải làm sui với mày. Em đồng ý nhé Nhi! Em cứ quyết đi, đố nó dám cãi em đấy.- Khánh nháy mắt với cô, cứ đồng ý thế nhé!
Nhi cúi đầu cười. Hạnh phúc đã trở lại, và cô sẽ không để vụt mất thêm một lần nào nữa.
*
Hai tuần sau…
Thảo Nhi đến chào gia đình ông Phi Long lần cuối trước khi Long đưa cô và Khánh Nam về Bắc. Đây là nơi đã hồi sinh cô, và là gia đình thứ hai của cô.
Ông Phi Long để Nhi cùng vợ làm cơm tối, ông gọi Long lên phòng làm việc của mình.
Gương mặt ông có vẻ trầm ngâm ghê lắm. Chẳng ai biết trong bữa tiệc hôm trước, ông và bà Liên đã nói với nhau chuyện gì mà mất hơn một tiếng đồng hồ.
– Tụi con hy vọng ba má, anh Giang và chị Phương sẽ ra Hà Nội chuyến này.- Long nói với ông.
– Ta nhất định sẽ ra Hà Nội một lần- Ông gật đầu- Từ nay con hãy chăm sóc Nhi và thằng nhỏ. Mẹ con nó đã vất vả nhiều rồi.
– Ba yên tâm, đó là điều con nhất định sẽ làm được.
– Ta gọi con lên đây để nói với con chuyện khác… Ta có vật này muốn tặng hai con làm quà cưới.
Ông nói và đặt một hộp nhỏ khảm ngọc trai rất đẹp về phía anh. Ông tiếp:
– Con hãy nhận lấy nó, vì ta nghĩ đã đến lúc mọi thứ cần phải trở về với vị trí của nó.
Long ngạc nhiên nhìn ông. Anh tò mò cầm nó lên và mở ra. Anh trợn mắt, suýt đánh rơi chiếc hộp khi nhận ra bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt có ba viên kim cương, giống hệt chiếc nhẫn của dì Lan.
Nông trường Phi Long.
Những đồi chè.
Sở thích của dì Lan.
Người đàn ông mà anh cố tình lấy tên giống như thế.
Mọi thứ rõ ràng đến trần trụi trước mắt anh.
– Ba…ba chính là…- Anh nhìn ông, lắp bắp.
– Ta chính là người đàn ông đã phụ lòng dì con.- Ông buồn bã đáp. Những kỉ niệm của quá khứ lại hiển hiện trong ông.
Ông nhìn anh, tiếp:
– Chiếc nhẫn này, cùng với chiếc nhẫn của dì con vốn là một cặp. Bọn ta yêu nhau khi ta học ở Sài Gòn và ta đã quyết tâm đi đến hôn nhân với cô ấy. Nhưng có một trở ngại, đó là ba má muốn ta về nông trường quản lý, còn cô ấy muốn sống ở thành phố. Ta buộc phải lựa chọn gia đình hoặc cô ấy. Sau đó mẹ ta ốm nặng, ta phải về và cưới người con dâu mà bà ưng ý chọn cho ta.
Cô ấy bỏ ra Hà Nội. Sau này tình cờ gặp lại, cô ấy lúc này đã có gia đình, ta có nghe nói về đứa con vắn số của bọn ta. Ta thấy có lỗi với cô ấy rất nhiều. Khi Thảo Nhi đến đây, khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nó, ta cứ nghĩ nó là con của cô ấy, mặc dù ta không tìm thấy điểm nào giống nhau giữa họ. Ta không thể bù đắp cho cô ấy, nhưng ta muốn che chở cho người mang trên mình chiếc nhẫn mà có lẽ phải là người rất quan trọng cô ấy mới trao lại cho.
Chỉ khi con xuất hiện, chỉ khi nhìn thấy con, ta mới hiểu ra mọi chuyện. Con quả nhiên rất giống với cô ấy… Ta cũng đã nói chuyện với mẹ con, xin mẹ con tha thứ về chuyện năm xưa. Giờ đây ta cũng xin con tha thứ cho sự hèn yếu của ta khi đó. Có lẽ trong tình cảm, ta không mạnh mẽ được như con.
Long sững sờ, lặng ngắt. Đến giờ anh vẫn chưa hết ngỡ ngàng với những gì anh vừa nghe thấy. Anh nên làm gì đây? Oán trách người đàn ông này ư? Ông đã phụ dì anh, đã làm trái tim dì chết dần theo năm tháng vì thương nhớ ông. Nhưng ông cũng là người đã cứu vớt Thảo Nhi, người phụ nữ quan trọng của cuộc đời anh, không thua dì Lan.
Suy cho cùng. Tất cả là số phận.
– Ba à…- Anh nhìn thẳng vào ông- Ba hãy quên chuyện cũ đi. Cặp nhẫn của ba và dì năm xưa, chúng con nhất định sẽ cho chúng được đoàn tụ.
Anh gật đầu nhìn ông mỉm cười.
Phải, nhất định sẽ hạnh phúc.
Hạnh phúc thay cho cả những người đã đau khổ.
Dì. Ông Phi Long. Duy. Linh.
Họ sẽ vẫn tiếp tục sống…
Vì đơn giản, đó là tình yêu
Hết.