Lệnh Hồ Xung đi nhanh về hướng Bắc. Đến sáng, chàng đến một thị trấn lớn, tìm vào một khách điếm. Hồ Bắc có món điểm tâm nổi tiếng là canh đậu; đậu lột sạch vỏ nấu canh ăn rất ngon. Lệnh Hồ Xung ăn hết ba bát to rồi trả tiền đi ra khỏi điếm.
Một đám hán tử chạy đến, trong đó có một người vừa mập vừa lùn, đó là Lão Đầu Tử, một trong Hoàng Hà Lão Tổ. Lệnh Hồ Xung vui mừng, lớn tiếng gọi:
– Lão Đầu Tử! Khỏe không?
Lão Đầu Tử vừa thấy Lệnh Hồ Xung, vẻ mặt rất lúng túng. Lão ngần ngừ một chút, soạt một tiếng lão tuốt đại đao ra. Lệnh Hồ Xung tiến lên trước nói:
– Tổ Thiên Thu…
Mới chỉ nói được ba tiếng, Lão Đầu Tử đã vung đao lên chém về hướng chàng. Tuy đao lực rất mạnh nhưng lại sai lệch rất kỳ lạ, cách vai Lệnh Hồ Xung đến hơn một thước. Vù một tiếng lão chém đao xuống. Lệnh Hồ Xung giật mình nhảy lùi ra sau, la lên:
– Lão tiên sinh, ta là Lệnh Hồ Xung đây mà.
Lão Đầu Tử la lên:
– Đương nhiên ta biết ngươi là Lệnh Hồ Xung. Các vị bằng hữu nghe đây, ngày hôm đó, Thánh cô có lệnh bất luận người nào thấy Lệnh Hồ Xung thì phải giết hắn ngay, Thánh cô sẽ trọng thưởng cho. Câu nói này mọi người đều nghe cả rồi chứ?
Mọi người đều đáp ầm lên:
– Chúng ta đều nghe rồi.
Tuy mọi người nói như vậy nhưng cứ ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt rất cổ quái. Không ai rút binh khí ra động thủ, thậm chí có vài người còn đứng cười hì hì, dường như cảm thấy vô cùng thích thú.
Mặt Lệnh Hồ Xung đỏ lên, chàng nhớ lại ngày hôm đó, Doanh Doanh ra lệnh cho bọn Lão Đầu Tử truyền ngôn trên giang hồ rằng phải giết mình. Cô ta vì muốn chàng ở bên cạnh, lại muốn bọn quần hào đều biết rằng Nhậm đại tiểu thư quyết không yêu Lệnh Hồ Xung mà ngược lại còn căm hận đến tận xương tủy. Sau này, chàng trải qua nhiều biến cố nên những câu nói lúc đó chàng đã quên hết. Bây giờ, nghe Lão Đầu Tử nói như vậy chàng mới hiểu hiệu lệnh của cô ta vẫn chưa truyền ra ngoài.
Lúc này bọn Lão Đầu Tử truyền ngôn ra dĩ nhiên quần hào không tin, cho đến lúc cô ta vì cứu tính mệnh của Lệnh Hồ Xung, cam tâm lên chùa Thiếu Lâm chịu chết, chuyện này do bọn đệ tử tục gia của chùa Thiếu Lâm tiết lộ ra ngoài liền ầm ĩ cả giang hồ. Ai ai cũng khen cô ta tình thâm nghĩa trọng, nhưng cũng không khỏi tức cười, cảm thấy vị đại tiểu thư này quá kiêu ngạo hiếu thắng, rõ ràng đã yêu người ta mà không chịu thừa nhận, quyết che giấu mà lại càng để lộ ra. Chuyện này không những bọn hảo hán phe bàng môn tả đạo thuộc hạ của Doanh Doanh đều biết rõ mà ngay cả người trong chính giáo cũng biết, thường đem ra để đàm tiếu. Bây giờ, quần hào bỗng nhiên thấy Lệnh Hồ Xung xuất hiện, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nhưng cũng có người rất lúng túng.
Lão Đầu Tử nói:
– Lệnh Hồ công tử, Thánh cô có lệnh bảo bọn tại hạ giết công tử nhưng võ công của công tử quá cao cường. Vừa rồi, đao của tại hạ chém không trúng công tử mà còn được công tử hạ thủ lưu tình không lấy tính mạng của tại hạ, đủ cảm thấy thịnh tình của công tử. Các vị bằng hữu, các vị đã tận mắt nhìn thấy, chúng ta quyết không phải không chịu giết Lệnh Hồ công tử, mà thực tế là chúng ta đánh không lại. Lão Đầu Tử đánh không lại Lệnh Hồ công tử thì đương nhiên các vị cũng vậy, có phải không?
Mọi người đều cười ha hả, cùng nói:
– Đúng vậy.
Một người nói:
– Vừa rồi chúng ta ác đấu một trận kinh tâm động phách, song phương đánh đến nỗi sức cùng lực kiệt, không ai giết được ai, đành phải ngưng chiến. Mọi người đấu võ không được thì đấu rượu. Nếu có vị anh hùng hảo hán nào có thể phục rượu cho Lệnh Hồ công tử say chết luôn, sau này gặp Thánh cô cũng dễ trình bày.
Quần hào ôm bụng cười nghiêng ngả, đều nói:
– Tuyệt quá, tuyệt quá!
Lại có một người nói:
– Thánh cô chỉ muốn chúng ta giết Lệnh Hồ công tử mà không quy định phải dùng đao. Dùng rượu ngon để phục cho Lệnh Hồ công tử say đến chết cũng được. Đây gọi là đấu sức không lại thì phải đấu trí.
Quần hào hoan hô ầm ĩ, dẫn Lệnh Hồ Xung lên một tửu lâu lớn. Hơn bốn chục người ngồi đầy sáu bàn, mấy người chưa kịp ngồi xuống đã đập bàn lớn tiếng gọi:
– Đem rượu ra đây!
Lệnh Hồ Xung ngồi vào bàn, hỏi:
– Thánh cô sao rồi? Tại hạ lo muốn chết được.
Quần hào nghe chàng quan tâm đến Doanh Doanh đều rất vui mừng. Lão Đầu Tử nói:
– Mọi người dự định rằm tháng mười hai cùng đến chùa Thiếu Lâm đón Thánh cô ra. Mấy ngày nay, vì chuyện ai cũng muốn làm minh chủ nên mọi người giành nhau náo loạn cả lên, rất tổn thương hòa khí. Lệnh Hồ công tử giá lâm, thật hay biết mấy. Lệnh Hồ công tử không làm minh chủ thì còn ai vào đây nữa? Nếu người khác làm dù đón được Thánh cô về thì Thánh cô lão nhân gia cũng không vui.
Một lão già tóc bạc cười nói:
– Đúng vậy. Chỉ cần đích thân Lệnh Hồ công tử chủ trì đại cuộc, dù nhất thời gặp trở ngại, không đón được Thánh cô, chỉ cần Thánh cô lão nhân gia biết được tin này thì trong lòng cũng vui mừng khôn xiết. Địa vị minh chủ trời đất xếp đặt để chờ Lệnh Hồ công tử đảm nhận.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Ai làm minh chủ thì cũng là chuyện nhỏ, chỉ cần cứu được Thánh cô ra, dù tại hạ có tan xương nát thịt cũng cam tâm tình nguyện.
Lệnh Hồ Xung nói mấy câu này không phải là tùy miệng nói ra. Chàng cảm kích Doanh Doanh đã vì mình mà xả thân, nếu vì Doanh Doanh mà chết thì chàng cũng quyết không do dự. Nhưng nếu bình thường thì đó chỉ là một ý niệm trong thâm tâm mà thôi, không cần phải nói ra ngoài miệng với ai. Bây giờ chàng lại muốn liều mạng chứng tỏ là mình chí tình chí nghĩa để khiến cho người khác không cười Doanh Doanh nữa.
Quần hào vừa nghe nói, thì lòng bọn họ được an ủi rất nhiều, cảm thấy Thánh cô xem trọng người này là đúng chứ không sai. Thánh cô thực có con mắt tinh đời.
Lão già tóc bạc cười nói:
– Thì ra Lệnh Hồ công tử quả đúng là một vị anh hùng có tình có nghĩa. Trước đây nghe giang hồ đồn đãi rằng Lệnh Hồ công tử mọi việc bỏ ngoài tai, không thèm để ý tới khiến cho giáo chúng rất bất mãn.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Mấy tháng nay, tại hạ thất thủ, thân bị giam trong chốn lao lung, sự việc trên giang hồ đại khái tại hạ không biết. Nhưng ngày đêm tại hạ vẫn nhớ Thánh cô, đến đầu cũng bạc luôn. Nào, nào, nào tại hạ kính các vị bằng hữu một bát, đa tạ các vị vì Thánh cô mà ra sức.
Lệnh Hồ Xung đứng dậy bưng bát rượu uống cạn. Quần hào cũng đều uống cạn. Lệnh Hồ Xung nói:
– Lão tiên sinh, tiên sinh nói nhiều bằng hữu đang tranh địa vị minh chủ, làm tổn thương hòa khí. Chuyện không nên chậm trễ nữa, chúng ta mau đến khuyên can ngay.
Lão Đầu Tử nói:
– Đúng vậy. Tổ Thiên Thu và Dạ miêu tử đều đã đi rồi. Chúng ta cũng nên đi ngay.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Không biết mọi người đang tụ tập ở đâu?
Lão Đầu Tử đáp:
– Quần hào tụ hội ở Hoàng Bảo Bình.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Hoàng Bảo Bình ư?
Lão già tóc bạc nói:
– Nơi đó ở trong núi Kinh Sơn phía tây thành Tương Dương.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Mau ăn cơm uống rượu rồi lập tức đi Hoàng Bảo Bình. Chúng ta đã đấu rượu ba ngày ba đêm rồi, các vị đã phí hết tâm trí mà vẫn không phục chết được Lệnh Hồ Xung. Sau này gặp Thánh cô, có thể trình bày được rồi.
Quần hào cười rộ lên, đều nói:
– Lệnh Hồ công tử tửu lượng như biển, chỉ e có đấu thêm ba ngày ba đêm nữa cũng không làm gì được Lệnh Hồ công tử.
Lệnh Hồ Xung và Lão Đầu Tử sóng vai đi, chàng hỏi:
– Bệnh của lệnh ái có đỡ nhiều không?
Lão Đầu Tử đáp:
– Cám ơn công tử đã quan tâm, tuy tiểu nữ không đỡ hơn, nhưng may mà bệnh tình cũng không xấu thêm.
Lệnh Hồ Xung vẫn chưa giải được mối hoài nghi. Thấy bọn quần hào ở phía sau cách mấy trượng, bèn hỏi:
– Các bằng hữu đều nói Thánh cô có đại ân đại đức với các vị. Tại hạ thật sự không hiểu rõ nguyên nhân. Thánh cô còn nhỏ tuổi, làm sao có thể ban thí ân đức cho quá nhiều bằng hữu giang hồ như vậy?
Lão Đầu Tử hỏi:
– Công tử không biết rõ nguyên nhân thật sao?
Lệnh Hồ Xung lắc đầu đáp:
– Tại hạ không biết.
Lão Đầu Tử nói:
– Công tử không phải là người ngoài, đáng lẽ không nên giấu diếm. Nhưng mọi người đã lập lời thề với Thánh cô là không thể tiết lộ điều cơ mật trong chuyện này. Xin công tử lượng thứ.
Lệnh Hồ Xung gật đầu nói:
– Đã không tiện thì đừng nói vậy.
Lão Đầu Tử nói:
– Sau này sẽ có ngày chính miệng Thánh cô nói với công tử, không hay hơn sao?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Mong ngày đó đến càng sớm càng tốt.
Đi trên đường, quần hào gặp thêm hai tốp hán tử cũng đến Hoàng Bảo Bình. Ba tốp hợp lại có hơn một trăm người.
Lúc đến Hoàng Bảo Bình thì trời đã khuya. Chỗ quần hào tụ hội là một nơi hoang dã phía tây. Còn cách khoảng hơn một dặm thì đã nghe tiếng người la ó, có người quát tháo chửi thề, có người ngoác miệng la hét. Lệnh Hồ Xung càng tăng cước bộ chạy nhanh hơn. Dưới ánh trăng, chàng thấy núi bao bọc chung quanh một vùng cỏ rậm trên đó lố nhố vô số đầu người, ít nhất cũng khoảng hơn một ngàn.
Có người lớn tiếng nói:
– Minh chủ, minh chủ, đã gọi một tiếng “minh chủ” thì đương nhiên chỉ do một người làm. Các ngươi đến sáu người đều muốn làm thì còn gọi là minh chủ sao được?
Người khác nói:
– Sáu người bọn ta là một người, mà một người là sáu người. Các ngươi đều nghe hiệu lệnh của sáu huynh đệ ta, thì sáu huynh đệ ta là minh chủ. Ngươi mà còn la ó om sòm thì bọn ta xé ngươi thành bốn mảnh trước.
Lệnh Hồ Xung không cần nhìn cũng biết đó là một trong Đào Cốc lục tiên. Nhưng giọng nói của sáu huynh đệ họ đều giông giống nhau nên rất khó phân biệt là ai nói.
Người nói trước bị lão dọa nên không dám nói nữa. Nhưng quần hào đối với Đào Cốc lục tiên rõ ràng không phục. Có người ở từ xa kêu chửi, có người núp trong bóng tối mà cười to lên, có người ném đất đá vào bọn họ loạn cả lên.
Đào Diệp Tiên lớn tiếng la:
– Ai dám ném hòn đá này vào lão tử?
Trong bóng tối có người hét lên:
– Lão tử ta đó.
Đào Hoa Tiên tức giận hỏi:
– Cái gì? Ngươi là lão tử của ca ca ta, cũng tức là lão tử của ta ư?
Có người nói:
– Cái đó thì chưa chắc.
Mấy trăm người liền cười rần lên. Đào Hoa Tiên hỏi:
– Tại sao lại chưa chắc?
Người kia nói:
– Chuyện này ta cũng không biết. Ta chỉ sinh được một đứa con.
Đào Căn Tiên hỏi:
– Ngươi chỉ sinh được một đứa con thì có liên can gì đến ta?
Người kia cười khằng khặc rồi nói:
– Không có liên can gì đến ngươi nhưng chắc có liên can đến huynh đệ của ngươi.
Đào Cán Tiên hỏi:
– Chẳng lẽ cũng có liên can đến ta sao?
Người kia cười nói:
– Để coi tướng mạo có giống hay không?
Đào Thực Tiên nói:
– Ngươi nói tướng mạo của ta hơi giống, thử ra đây xem.
Người đó cười nói:
– Có gì hay đâu mà xem. Tự ngươi soi gương là thấy rồi.
Đột nhiên bốn bóng người nhảy lên tấn tốc dị thường, cùng xông về trước túm lấy người đó, lôi từ trong bóng tối ra. Người này vừa cao vừa to, nặng có đến hai trăm cân. Lão bị Đào Cốc tứ tiên túm lấy tứ chi không sao nhúc nhích được. Bốn người xách lão ra dưới ánh trăng. Đào Thực Tiên nói:
– Không giống ta. Ta đâu có khó coi như vậy? Lão tam, hắn có vẻ hơi giống ngươi.
Đào Chi Tiên nói:
– Ấy, ta khó coi hơn ngươi sao? Anh hùng thiên hạ ở đây xin tất cả cứ bình phẩm mấy lời thử xem.
Quần hào đã thấy Đào Cốc lục tiên mặt mũi xấu xí, nếu nói người nào hơn người nào thì bình phẩm vụ này cũng không dễ. Lúc này, thấy đại hán bị bốn người nắm chặt, trong khoảnh khắc sẽ bị xé ra làm bốn mảnh nên ai cũng run sợ, cười không nổi nữa.
Lệnh Hồ Xung biết tính khí của Đào Cốc lục tiên. Một lão trong bọn họ không vừa lòng thì sẽ xé đại hán này ra. Chàng liền lớn tiếng nói:
– Đào Cốc lục tiên, cho phép Lệnh Hồ Xung ta bình phẩm được không?
Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa đi từ trong chỗ tối ra. Quần hào vừa nghe đến ba tiếng “Lệnh Hồ Xung” liền sửng sốt, hơn một ngàn người đều hướng mắt nhìn vào.
Lệnh Hồ Xung nhìn chằm chằm vào Đào Cốc tứ tiên. Chàng sợ bọn chúng nhất thời hứng khởi liền xé xác đại hán này, bèn nói:
– Các vị để bằng hữu này xuống thì tại hạ mới nhìn rõ mặt được.
Đào Cốc tứ tiên liền để lão xuống.
Đại hán này thân thể rất to cao, lão đứng xuống đất trông giống như một cái tháp. Vừa rồi lão thoát chết nên sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, sắc mặt trắng bệch, thân run bần bật. Lão biết đứng trước mọi người mà run như vậy thì thật đáng xấu hổ nhưng không kìm chế được. Lão muốn nói mấy câu để gỡ thể diện, nhưng miệng cứ lắp bắp:
– Ta… ta… ta…
Lệnh Hồ Xung thấy lão quá sợ hãi, nhưng diện mạo của gã cũng đàng hoàng nên hắn nói với Đào Cốc lục tiên:
– Lục vị Đào huynh, tướng mạo của các vị hoàn toàn không giống vị bằng hữu này; so với vị bằng hữu này, các vị đẹp trai hơn nhiều. Đào Căn Tiên cốt cách thanh kỳ, Đào Cán Tiên khôi ngô tuấn tú, Đào Chi Tiên tứ chi nở nang, Đào Diệp Tiên mày thanh mắt sáng, Đào Hoa Tiên thì chuyện này… chuyện này… mắt như sao sáng, Đào Thực Tiên tinh thần quắc thước. Hễ ai thấy đều biết các anh hùng mặt ngọc lục vị hành hiệp trượng nghĩa là bậc anh tuấn thiếu… là anh tuấn trung niên.
Quần hào nghe vậy đều cười rần cả lên. Đào Cốc lục tiên càng khoái chí. Lão Đầu Tử đã nếm mùi đau khổ vì lục huynh đệ này, biết bọn họ rất khoái nghe nịnh nên lão cũng nói theo:
– Theo tại hạ thấy, anh hùng trong thiên hạ nhìn chung võ công dù có cao cường đến đâu nhưng nói đến tướng mạo thì không ai bằng Đào Cốc lục tiên.
Quần hào lại nhao nhao lên, có người nói:
– Đào Cốc lục tiên đâu chỉ tuấn mĩ mà thôi, lại còn có vẻ phong lưu tao nhã nữa. Xưa nay chưa từng có ai như vậy.
Có người nói:
– Phan An thấy Đào Cốc lục tiên cũng phải tránh, Tống Ngọc cũng phải chào thua.
Có người nói:
– Trong võ lâm, nam tử đẹp trai từ đệ nhất đến đệ lục đương nhiên là sáu huynh đệ họ. Lệnh Hồ Xung giỏi lắm chỉ liệt vào hàng thứ bảy.
Đào Cốc lục tiên không biết mọi người cười mình, cứ nghĩ rằng bọn họ xưng tán mình thật nên càng thêm đắc ý, cứ ngoác miệng cười không sao ngậm lại được. Đào Chi Tiên nói:
– Má má của ta năm xưa đã nói sáu huynh đệ ta xấu như tám con quỷ. Thì ra má má nói sai rồi.
Có người cười hỏi:
– Đương nhiên là sai rồi, các ngươi chỉ có sáu người thì sao có thể gọi là tám con quỷ được?
Có người nói khẽ:
– Thêm gia gia, má má của bọn chúng nữa.
Câu nói chưa dứt thì bị người nào đó bịt miệng lại.
Lão Đầu Tử lớn tiếng nói:
– Các vị bằng hữu, chúng ta gặp vận may rồi. Lệnh Hồ công tử đang muốn đơn thương độc mã xông vào chùa Thiếu Lâm để đón Thánh cô về. Trên đường gặp bọn ta, nghe nói mọi người đang ở đây nên công tử lên thương nghị với các vị. Nói đến tướng mạo đẹp đương nhiên chỉ có Đào Cốc lục tiên.
Quần hùng vừa nghe lại cười rần cả lên. Lão Đầu Tử xua tay liên tục, trong tiếng cười to của quần hùng, lão nói tiếp:
– Nhưng việc xông vào chùa Thiếu Lâm đón Thánh cô là việc quan trọng không liên can gì lắm đến tướng mạo đẹp hay xấu. Theo ý của tại hạ, chúng ta cùng tôn Lệnh Hồ công tử làm minh chủ, mời Lệnh Hồ công tử chủ trì đại cuộc, phát hiệu lệnh để mọi người cùng tuân theo. Ý của các vị thế nào?
Quần hùng ai ai cũng biết Thánh cô vì Lệnh Hồ Xung mà chịu giam thân ở Thiếu Lâm. Lệnh Hồ Xung võ công trác tuyệt, ngày trước ở Hà Nam đã liên thủ cùng Hướng Vấn Thiên đại chiến với các lộ anh hùng. Chuyện này đã chấn động giang hồ. Nhưng dù sức hắn có trói gà không chặt đi nữa, một khi Thánh cô để mắt tới thì việc tôn hắn làm minh chủ như lời Lão Đầu Tử nói là điều hợp lý. Tất cả liền hoan hô, nhiều người vỗ tay reo hò.
Bỗng Đào Hoa Tiên nói:
– Chúng ta đi cứu Nhậm đại tiểu thư ra thì có phải cô ta sẽ làm vợ Lệnh Hồ Xung không?
Quần hào đối với Nhậm đại tiểu thư vô cùng tôn kính, tuy cảm thấy Đào Hoa Tiên nói không sai nhưng ai cũng không dám công nhiên gật đầu. Lệnh Hồ Xung vô cùng lúng túng, lặng yên không lên tiếng.
Đào Diệp Tiên nói:
– Đúng vậy! Trừ khi bản lãnh của Lệnh Hồ Xung cao hơn bọn ta thì khỏi cần phải bàn.
Đột nhiên Đào Căn, Đào Cán, Đào Chi, Đào Thực, cả bốn cùng động thủ, túm chặt lấy tứ chi của Lệnh Hồ Xung nhấc bổng lên. Bốn người ra tay rất thần tốc mà không hề báo trước, nói túm thì túm. Lệnh Hồ Xung không kịp né tránh.
Quần hùng cùng kinh hãi la lên:
– Đừng làm vậy, buông ra mau!
Đào Diệp Tiên cười nói:
– Tất cả cứ yên tâm, bọn ta không làm tổn thương tính mạng của Lệnh Hồ Xung đâu. Chỉ cần Lệnh Hồ Xung đồng ý nhường để sáu huynh đệ ta làm minh…
Lão chưa nói hết câu, Đào Căn, Đào Cán, Đào Chi, Đào Thực, cả bốn cùng hét lên, vội ném Lệnh Hồ Xung xuống, rồi la lên:
– Trời ơi, ngươi… ngươi sử yêu pháp gì vậy?
Thì ra tay chân của Lệnh Hồ Xung bị bốn lão túm chặt, chàng sợ đầu óc bọn lão ngu muội, chuyện quái gì cũng làm được, không chừng bọn chúng xé mình ra thật, liền vận Hấp tinh đại pháp. Đào Cốc tứ tiên cảm thấy nội lực của mình ùn ùn từ bàn tay tiết ra ngoài, càng vận công kháng cự thì nội lực tiết ra ngoài càng nhiều hơn. Trong lúc kinh hãi, bốn lão liền ném chàng xuống. Lệnh Hồ Xung ưỡn người đứng dậy ngay.
Đào Diệp Tiên vội hỏi:
– Sao?
Đào Căn Tiên và Đào Thực Tiên cùng nói:
– Cái… cái công phu của Lệnh Hồ Xung thật là kỳ quái, chúng ta không túm hắn được.
Đào Cán Tiên nói:
– Không phải là túm không được hắn mà đột nhiên không muốn túm hắn nữa.
Quần hào hoan hô. Tất cả đều nói:
– Đào Cốc lục tiên, lần này các ngươi phục chưa?
Đào Căn Tiên nói:
– Lệnh Hồ Xung là hảo bằng hữu của sáu huynh đệ bọn ta, Lệnh Hồ Xung cũng như là Đào Cốc lục tiên, Đào Cốc lục tiên cũng như là Lệnh Hồ Xung. Lệnh Hồ Xung làm minh chủ thì cũng như Đào Cốc lục tiên làm minh chủ, có gì đâu mà không phục?
Đào Hoa Tiên nói:
– Trong thiên hạ làm gì có chuyện mình không phục mình? Sao các ngươi hỏi ngu quá vậy?
Quần hào thấy vẻ mặt của Đào Cốc lục tiên, đoán rằng vừa rồi lúc bọn chúng túm Lệnh Hồ Xung không được đã ngấm ngầm xấu hổ, nhưng sợ mất mặt nên không chịu thừa nhận. Tuy không biết rõ nguyên nhân nhưng ai cũng cười và hoan hô rộ lên.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Các vị bằng hữu, lần này chúng ta đi nghinh đón Thánh cô và giải cứu rất nhiều bằng hữu giang hồ đã thất thủ bị giam cầm trong chùa Thiếu Lâm. Chùa Thiếu Lâm là Thái Sơn, Bắc Đẩu trong võ lâm, Thiếu Lâm bảy mươi hai tuyệt kỹ lừng danh trong thiên hạ đã mấy trăm năm, bất cứ môn phái nào cũng không thể kháng cự được. Nhưng chúng ta người đông thế mạnh, ngoài hơn một ngàn vị anh hùng ở đây ra còn có không ít hảo hán đã đến đó trước. Võ công của chúng ta dù không bằng đệ tử tăng tục của chùa Thiếu Lâm, thì mười người đánh một không chột cũng què.
Mọi người đáp ầm lên:
– Đúng, đúng! Chẳng lẽ các hòa thượng chùa Thiếu Lâm có ba đầu sáu tay sao?
Lệnh Hồ Xung lại nói:
– Tuy các đại sư chùa Thiếu Lâm giữ Thánh cô nhưng cũng không làm khó dễ gì Thánh cô. Họ đều là những bậc cao tăng đắc đạo, từ bi bác ái khiến ai cũng kính ngưỡng. Chúng ta phá hủy chùa Thiếu Lâm thì e rằng hảo hán trên giang hồ sẽ nói chúng ta cậy nhiều để thủ thắng, không phải là hành vi của bậc anh hùng. Cho nên, theo ý của tại hạ, chúng ta phải tiên lễ hậu binh, nếu có thể thuyết phục được chùa Thiếu Lâm nhường một bước, không giam giữ làm khó dễ Thánh cô và các vị bằng hữu nữa để tránh khỏi một trận ác đấu thì vẫn hay hơn nhiều.
Tổ Thiên Thu nói:
– Lời của Lệnh Hồ công tử rất hợp với ý của tại hạ. Nếu động thủ thì song phương sẽ tổn thương rất nhiều.
Đào Chi Tiên nói:
– Lời của Lệnh Hồ công tử không hợp với ý của ta. Nếu song phương không động thủ thì tử thương rất ít, còn gì thú vị nữa?
Tổ Thiên Thu nói:
– Chúng ta đã tôn Lệnh Hồ công tử làm minh chủ, khi Lệnh Hồ công tử phát hiệu lệnh, mọi người phải nghe theo.
Đào Căn Tiên nói:
– Đúng rồi, chuyện phát hiệu lệnh để bọn Đào Cốc lục tiên ta làm là được rồi.
Quần hùng nghe sáu huynh đệ lão cứ làm rộn một cách vô lý, cản trở việc chính thì ai cũng tức giận. Nhiều người đặt tay lên chuôi đao, đợi Lệnh Hồ Xung ra lệnh thì sẽ loạn đao phân thây sáu lão ra. Võ công của sáu lão có cao cường đến đâu cũng không chống đỡ nổi mấy chục đao đồng thời chém xuống.
Tổ Thiên Thu nói:
– Việc của minh chủ là gì? Đương nhiên là phát hiệu lệnh. Nếu minh chủ không phát hiệu lệnh thì sao gọi là minh chủ được nữa? Chữ “chủ” này có nghĩa là phát hiệu lệnh.
Đào Hoa Tiên nói:
– Nếu như vậy thì chỉ gọi hắn một chữ “minh” thôi, bỏ bớt chữ “chủ” là được rồi.
Đào Diệp Tiên lắc đầu nói:
– Chỉ gọi một chữ “minh” thì còn ý nghĩa gì nữa.
Đào Cán Tiên nói:
– Theo cao kiến của ta, thì chữ “minh” dĩ nhiên không có nghĩa gì, nếu tách chữ “minh” ra thì gọi hắn là “minh huyết”.
Đào Chi Tiên la lên:
– Sai rồi, sai rồi! Chữ “minh” mà tách ra thì chữ phía dưới không phải là chữ “huyết”, nó ít hơn một nét. Vậy đó là chữ gì?
Đào Cốc lục tiên đều không hiểu đó là chữ “mãnh” trong khí mãnh. Quần hùng muốn bọn lão lòi cái dốt ra nên không ai lên tiếng chỉ điểm.
Đào Cán Tiên nói:
– Ít đi một nét thì cũng là huyết. Ví như ta chém ngươi một đao, chém sâu thì máu chảy ra nhiều, đương nhiên là huyết, nếu ta hạ thủ lưu tình, chém nhẹ một đao thì máu chảy rất ít, tuy ít một chút nhưng cũng là huyết.
Đào Chi Tiên tức giận nói:
– Ngươi chém ta một đao thì dù chém nhẹ cũng không phải là hạ thủ lưu tình. Mà tại sao ngươi muốn chém ta một đao?
Đào Cán Tiên nói:
– Ta đâu có chém, tay ta đâu có đao.
Đào Hoa Tiên hỏi:
– Nếu tay ngươi có đao thì sao?
Quần hùng nghe bọn lão nói càng lúc càng không đâu vào đâu, không kìm được tức giận, cùng quát:
– Im miệng đi! Mọi người hãy nghe hiệu lệnh của minh chủ.
Đào Chi Tiên nói:
– Hắn ra lệnh thì cứ ra lệnh, cần gì phải im miệng.
Lệnh Hồ Xung đề khí nói lớn:
– Các vị bằng hữu, từ nay đến rằm tháng mười hai còn mười bảy ngày nữa, mọi người lên đường từ từ mà đi, đến Thiếu Lâm là vừa đúng ngày. Lần này chúng ta không phải bí mật hành sự mà là giương cờ, viết dòng chữ “Anh hùng thiên hạ cùng lên chùa Thiếu Lâm cung nghinh Thánh cô”, lại mua nhiều trống, trên đường gõ trống đi trước để bọn đệ tử tăng tục của Thiếu Lâm nghe được phải hoảng sợ.
Phần lớn những hào khách bàng môn tả đạo là những kẻ hiếu sự, nghe L ệnh Hồ Xung nói sẽ đại náo như vậy đều khoái chí, tiếng hoan hô dậy lên chấn động cả sơn cốc. Cũng có nhiều người lão thành trầm tĩnh, nhưng thấy mọi người đều phấn khích nên không ngăn cản, chỉ mỉm cười mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung mời Tổ Thiên Thu, Kế Vô Thi, Lão Đầu Tử ba người đi làm cờ phướn, trống da. Đến giờ Ngọ thì đã viết xong dòng chữ trên lá cờ lớn vải trắng, trống da chỉ mua được hai cái, Lệnh Hồ Xung nói:
– Chúng ta lên đường, dọc đường gặp các thị trấn thì dừng lại mua sắm thêm.
Lập tức có người đánh trống, quần hào cùng reo hò, sắp thành hàng tiến về hướng Bắc.
Lệnh Hồ Xung nhớ lại tình trạng đệ tử phái Hằng Sơn bị địch tập kích trên Tiên Hà Lĩnh. Chàng bàn bạc với bọn Kế Vô Thi, phái bảy bang hội, hai bang đi trước tiên phong, hai bang đi bên trái hộ vệ, hai bang đi bên phải cũng hộ vệ, một bang đi phía sau tiếp ứng, những người còn lại là đại đội đi chính giữa. Chàng lại phái Thần Điểu bang ở sông Hán Thủy quay về truyền tin tức. Thần Điểu bang là bang hội bổn địa, từ Ngạc Bắc đến Dự Nam đều thuộc phạm vi thế lực của bang này, nếu có gió thổi cỏ động thì bọn họ đều nhận biết ngay. Quần hào thấy Lệnh Hồ Xung điều động rất hợp lý, ngoài Đào Cốc lục tiên ra, ai cũng phục và tuân theo.
Đi được mấy ngày, dọc đường liên tục có hào sĩ đến nhập bọn. Cờ giương trống đánh càng lúc càng khí thế, trong tiếng trống thùng thùng, hơn hai ngàn người reo hò tiến về Thiếu Lâm tự.
Một hôm đến dưới chân núi Võ Đang, Lệnh Hồ Xung nói:
– Phái Võ Đang là đệ nhị đại phái trong võ lâm, thanh thế rất hùng mạnh, ngang hàng với phái Thiếu Lâm. Lần này chúng ta đi nghinh đón Thánh cô, ngay cả phái Thiếu Lâm cũng không nên đắc tội. Để khỏi đắc tội với phái Võ Đang chúng ta nên tránh đường mà đi, tỏ ý tôn trọng Xung Hư đạo trưởng, chưởng môn nhân phái Võ Đang. Không biết ý của các vị thế nào?
Lão Đầu Tử nói:
– Lệnh Hồ công tử nói sao thì làm vậy. Chúng ta chỉ cần đón được Thánh cô là thỏa tâm nguyện rồi, không nên sinh chuyện rắc rối để thêm cường địch. Nếu đón Thánh cô không được dù có san bằng núi Võ Đang cũng chẳng ích gì.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Vậy thì hay lắm! Xin truyền lệnh xuống: hãy cuốn cờ, thôi đánh trống, đi rẽ về hướng Đông.